Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 11: Ban hôn

Mạnh Uyển cố ý tỏ ra yếu đuối, ngoan ngoãn nói: “Phụ thân, hiện giờ nữ nhi vẫn còn đang bị bệnh, chuyện này có thể hoãn lại một thời gian được không?”

Nàng nhớ kiếp trước sau khi Vệ Kỳ vào Hàn Lâm viện đã cưới cháu gái của Hoàng hậu Trịnh thị, cũng là biểu muội của Tạ Huyền Dực – Trịnh Diệu Ngôn. Có lẽ điều này có nghĩa là, sau khi có kết quả khoa cử, mối hôn sự này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

“E rằng không được.” Mạnh Thượng Hoài kiên quyết từ chối, sắc mặt trầm trọng thở dài một hơi. “Đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, có lẽ thánh chỉ ban hôn sắp được đưa xuống rồi.”

“Ban hôn?” Mạnh Uyển kinh ngạc.

Hôn sự giữa nữ nhi nhà Lại bộ Thượng thư và nhi tử nhà đại lý tự Thiếu khanh lại khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu đích thân ban hôn, trong đó tất nhiên có rất nhiều lợi hại sâu xa mà nàng chưa nhìn thấu.

“Nữ nhi, nếu xét về tiền đồ, mối hôn sự này cũng là một con đường tốt. Không chừng sau này…”

“Phụ thân, con hiểu ý của người.”

Mạnh Uyển biết phụ thân đang có ý an ủi mình, nhưng nàng thực sự không muốn nghe những lời dối lòng này nữa. Suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là thánh ý khó trái, đành phải thuận theo mà thôi.

May mà nàng đã sớm xem nhẹ chuyện tình cảm nam nữ, không còn mong chờ gì nữa. Có thể không gả cho người là tốt nhất, nếu buộc phải gả đi, vậy gả cho ai cũng không có gì khác biệt.

Huống hồ, theo hiểu biết của nàng về Vệ Kỳ ở kiếp trước, người này có phẩm hạnh đoan chính, không phải kẻ tranh giành quyền lợi. Sau này đường công danh của hắn không suôn sẻ, lại chìm đắm trong việc cầu tiên vấn đạo, quanh năm tu hành trong đạo quán, gần như không về nhà.

Thái hậu Trịnh thị từng nhiều lần khuyên nhủ nhưng hắn ta vẫn không đổi ý, cuối cùng đành để mặc hắn ta.

Gả cho hắn ta, ngược lại còn có thể an nhàn.

Mạnh Uyển vì thế mà khẽ gật đầu: “Con nghe theo sự sắp xếp của phụ mẫu.”Mạnh Thượng Hoài không ngờ chuyện này lại suôn sẻ đến vậy, những lời vừa rồi định dùng để an ủi Mạnh Uyển lúc này lại chẳng còn cần thiết nữa. Ông khẽ gật đầu, đang định dặn dò Mạnh Uyển thêm vài câu thì đúng lúc ấy, gia nhân ngoài cửa đã đến truyền báo: “Lão gia, cữu lão gia đã đến rồi.”

Mạnh Thượng Hoài quay đầu đáp một tiếng, dặn dò Mạnh Uyển yên tâm về phòng nghỉ ngơi, sau đó liền đi đến tiền sảnh tiếp khách.

Thê tử của ông là Giang thị cùng em trai của bà là Giang Lâm đã chờ ở tiền sảnh từ lâu, nước trà trên bàn cũng đã nguội lạnh.

Mạnh Thượng Hoài sai thị nữ đổi trà mới, sau đó mới ung dung bước đến, ngồi xuống vị trí chủ tọa, chậm rãi lên tiếng: “Hành Chu, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm tỷ tỷ của đệ vậy?”