Giang Lâm đẩy mấy chiếc hộp ra phía trước, cười ha hả nói: “Không phải là sứ đoàn Bắc Nhâm sắp đến cầu thân Bình Gia công chúa sao? Đám thương nhân đi theo đoàn nhân cơ hội này mang theo một ít hàng hóa đến kinh thành bán. Ta thấy có rất nhiều ngọc khí trông vô cùng đẹp mắt, lại đều là những thứ Trung Nguyên ta chưa từng có, nên cố ý mua mấy món tặng tỷ tỷ, tỷ phu, còn có... cháu gái ngoại ngoan ngoãn Uyển Nhi của ta nữa.”
“Thật là khiến đệ tốn kém rồi.” Mạnh Thượng Hoài nhàn nhạt đáp.
“Chỉ là mấy món đồ nhỏ, chẳng đáng giá bao nhiêu.” Giang Lâm làm như không thấy ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Thượng Hoài, vẫn hớn hở nói tiếp: “Nói ra thì, chẳng bao lâu nữa Uyển Nhi sẽ xuất giá, ta làm cữu cữu cũng nên có chút tấm lòng. Đây chẳng qua chỉ là món quà lấy hên, đợi đến khi Uyển Nhi chuẩn bị đồ cưới, ta nhất định sẽ tặng thêm một phần hậu lễ, để con bé được rạng rỡ trước mặt nhà phu quân.”
Nghe vậy, Mạnh Thượng Hoài hừ nhẹ một tiếng: “Tin tức của đệ cũng thật nhanh nhạy đấy.”
“Tỷ phu nói gì vậy, cữu cữu quan tâm cháu gái của mình chẳng lẽ cũng là sai sao?”
Giang thị nhíu mày nói: “Thân phận của Tương vương cao quý nhường ấy, có thứ gì chưa từng thấy qua, đệ còn có thể khoe khoang trước mặt hắn sao? Chuyện này chúng ta đóng cửa nói với nhau thì được, nhưng ra ngoài thì đừng để người ta cười chê.”
Giang Lâm lại không cho là đúng, cười cười đáp: “Tỷ tỷ nói vậy là sai rồi. Dù Tương vương là đích trưởng tử, nhưng sủng ái còn xa mới bằng đệ đệ hắn là Thành vương. Hoàng thượng thiên vị Trịnh thị, từ lâu đã có ý lập Thành vương làm thái tử, mấy ngày trước còn xử lý đám ngôn quan đề nghị lập Tương vương, gần đây lại bỏ tù mấy vị quan của Lễ Bộ, trong đó Lễ bộ Thị Lang Lý Tán còn là thân bá của đương kim Hoàng hậu, chuyện này rõ ràng là nhắm vào hắn.”
“Hơn nữa, Trung Cung và hoàng thượng bất hòa đã lâu, khắp nơi đều bị Trịnh Quý phi chèn ép, chứ đừng nói đến việc thay hắn nói đỡ vài câu trước mặt hoàng thượng, chỉ mong không chọc giận hoàng thượng là đã may mắn lắm rồi. Bây giờ trong thiên hạ chỉ biết đến Thành vương, chẳng ai còn nhớ đến Tương vương nữa, ta thật không hiểu hắn quý chỗ nào, trọng dụng chỗ nào.”
Giang Lâm không có tài học về văn chương, nhưng lại là kẻ kỳ tài trong buôn bán, chỉ trong vài năm đã phát tài nhờ giao thương hương liệu với Bắc Nhâm. Ông ta làm người vốn lấy làm việc thiện làm thú vui, kết giao đủ loại người từ ba giáo chín lưu, chuyện trong cung ngoài triều, dù là điều nên biết hay không nên biết, ông ta cũng đều có thể nghe ngóng được ít nhiều.