Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 14

Câu hỏi mà Minh Chiêu giữ trong lòng hồi lâu cuối cùng cũng bật ra, Kỷ Tiêu vừa nói vừa liếc nhìn thiết bị liên lạc di động của mình: "Ở phòng 207, giờ chắc anh ấy đang ở đó, cậu có thể đến tìm anh ấy, tôi phải về tầng bốn trước, còn một số việc chưa xử lý xong, xin lỗi nhé."

Minh Chiêu vội xua tay: "Không sao đâu ạ, em tự đi được, chị cứ bận việc của mình đi."

Hai người chia tay nhau tại văn phòng, Minh Chiêu nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tiêu rời đi mới chợt nhớ ra hình như cậu vẫn chưa nói lời cảm ơn với cô...

Cậu lập tức cảm thấy hối hận, Chị Tiêu Tiêu đã giúp cậu nhiều như vậy, vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng chưa kịp nói, thật không nên chút nào. Lần sau gặp lại, nhất định phải cảm ơn cô ấy thật trịnh trọng.

Phòng 207 sao? Vẫn nên đến phòng làm việc của quản lý để hoàn thành nhiệm vụ trước đã. Dù thời gian ba tiếng rất dài, nhưng cậu còn phải tìm thư viện, e rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, không nên suy nghĩ quá nhiều nữa.

Minh Chiêu đi theo lời chỉ dẫn của Kỷ Tiêu và tìm được phòng 207 và thuận lợi lấy được tài liệu, nhưng điều kỳ lạ là, quản lý không có ở trong phòng như Kỷ Tiêu nói. Bên trong phòng 207 chẳng có ai cả, tài liệu cần thiết cho nhiệm vụ thì lại được sắp xếp gọn gàng trên bàn, cứ như đang chờ cậu đến lấy vậy.

Vì phép lịch sự, Minh Chiêu để lại một tờ giấy ghi chú khi lấy tài liệu đi, sau khi để lại lời nhắn, cậu ôm xấp tài liệu và tiến về thư viện tầng ba.

Khi đến trước thang máy, cậu lại có chút do dự, chắc... sẽ không xảy ra chuyện như ban nãy nữa đâu nhỉ?

Minh Chiêu không quen thuộc cấu trúc nội bộ của Tháp Tư Duy, không biết liệu có còn đường nào khác để lên tầng ba hay không nên chỉ còn cách cắn răng bước vào thang máy. May mắn là, dù cậu có xui xẻo đến đâu thì cũng không đến mức đi đến đâu gặp chuyện đến đó.

Minh Chiêu mang theo một trái tim thấp thỏm bước vào tầng ba. Khi cửa thang máy mở ra, trước mắt chỉ là một màu đen tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay. Lúc cậu bước ra ngoài, cửa thang máy tự động khép lại, tia sáng cuối cùng trong không gian cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn lại một vùng tối vô tận.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Minh Chiêu chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch và hơi thở đều đặn của bản thân. Không hẳn là cậu sợ, chỉ lo lắng nếu không nhìn thấy gì mà vô tình va phải ai đó hoặc giẫm phải thứ gì thì thật xấu hổ.

Minh Chiêu đưa tay lên tìm bờ tường rồi men theo đó chậm rãi di chuyển, hy vọng có thể may mắn tìm được công tắc đèn. Không biết thư viện cách đây bao xa, chỉ mong đừng vừa vào công ty đã thất bại nhiệm vụ đầu tiên, nếu vậy có khi sẽ bị đuổi đi mất.

Không biết đã đi dọc theo bức tường bao lâu, vẫn chưa chạm phải bất cứ cánh cửa nào, không gian này cứ như vô tận vậy. Khi Minh Chiêu định bước nhanh hơn, bỗng nhiên cậu chạm phải thứ gì đó?

Một vật thể cuộn tròn trong góc tường bị Minh Chiêu đυ.ng vào, thứ đó phát ra một tiếng rên đau ngắn ngủi.

Minh Chiêu giật mình trợn mắt cố gắng phân biệt, mới phát hiện vật thể đó thực ra là một người đang co rúm lại, cậu vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì, lỡ đυ.ng trúng anh."

Người đó nghe thấy giọng của Minh Chiêu thì đột nhiên bắt đầu khóc thút thít, tiếng khóc nhẹ vang vọng trong bóng tối khiến Minh Chiêu luống cuống, cậu vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Sao cậu lại xui xẻo đến mức này, chưa kể đến việc gặp toàn chuyện lạ, giờ còn đυ.ng trúng đồng nghiệp làm người ta khóc nữa.

Giờ phải làm sao đây? Minh Chiêu vò đầu bứt tóc, cậu xổm xuống rồi tiến gần người đang khóc cố gắng an ủi.

Minh Chiêu thực sự không giỏi việc này, rất ít người chịu giao tiếp với cậu. Hơn nữa, cậu luôn là người bị bắt nạt đến phát khóc…Vậy nên cậu hoàn toàn không biết phải an ủi người khác thế nào.