Tấm thẻ này có nghĩa là từ nay cậu sẽ không còn phải chịu đói, không bị người ta xua đuổi hết lần này đến lần khác, không còn phải lo lắng về sự sống mỗi ngày, mà có một công việc khiến người khác ngưỡng mộ, trở thành chim sẻ hóa phượng hoàng.
Kỷ Tiêu nhận ra niềm vui của Minh Chiêu thì lập tức dang tay ôm cậu vào lòng rồi khích lệ: “Chúc mừng cậu, vậy là cậu đã chính thức gia nhập đại gia đình Tháp Tư Duy rồi.”
Minh Chiêu ngây người vì cái ôm bất ngờ này, cậu bị cô ôm mà không dám động đậy, do chênh lệch chiều cao khiến đầu cậu vùi vào trước ngực Kỷ Tiêu, Minh Chiêu cực kỳ xấu hổ.
Chỉ có điều là ngực cô có hơi cứng, cấn đến mức mặt cậu đau, còn Kỷ Tiêu thì lặng lẽ chùi vết máu trên tay lên bộ vest xanh của Minh Chiêu. Thật ngốc nghếch, một cậu nhóc chẳng có gì ngoài khuôn mặt nên dễ dàng bị người khác lừa xoay vòng vòng.
Chỉ cần dỗ dành một chút là sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng, hy vọng cậu nhóc này có thể sống sót qua đêm nay.
Kỷ Tiêu tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cậu, hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại đến mức như không có xương, một mùi hương ngọt dịu len vào khoang mũi, khiến người ta thư thái cả thể xác lẫn tinh thần, ôm vào rồi lại chẳng muốn buông tay.
Nhưng nếu ôm lâu hơn thì cậu nhóc này sẽ nghi ngờ mất nên cô đành buông tay, lưu luyến xoa nhẹ mái đầu mềm mại, mà từ lâu đã muốn chạm vào, rồi nhắc nhở: “Cậu có thể bắt đầu làm việc rồi đấy.”
Kỷ Tiêu kéo Minh Chiêu đến trước một chiếc máy tính gần đó: “Đúng lúc tôi đang rảnh nên ở lại hướng dẫn cậu một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại tầng bốn.”
“Cậu đặt thẻ công tác vào máy chủ, sau đó đăng nhập tài khoản trên trang web máy tính.”
Minh Chiêu làm theo từng bước, giao diện trang chủ xuất hiện nhiều mục, trong đó có một mục tên ‘Bàn làm việc’ hiển thị một dấu chấm đỏ, Kỷ Tiêu bảo cậu nhấp vào.
Dấu chấm đỏ là một công việc vừa được đăng tải có nội dung là: “Gần đây, quản lý có chút mất tập trung, vui lòng giúp anh ấy trả tài liệu về thư viện tầng ba, hoàn thành công việc sẽ nhận được 100 điểm, thời hạn xử lý là ba giờ.”
Minh Chiêu nhìn tin nhắn này thì có chút không dám tin, giúp quản lý trả tài liệu, việc này cũng quá đơn giản đi, vậy mà còn được 100 điểm thế thì con số sáu chữ số màu xám trong tài khoản của cậu cũng không phải quá khó kiếm nhỉ.
Minh Chiêu thăm dò hỏi Kỷ Tiêu: “Tôi có thể nhận nhiệm vụ này không?”
Kỷ Tiêu mỉm cười nhìn cậu rồi khích lệ: “Tất nhiên rồi, nhiệm vụ nào được hệ thống đăng tải thì cậu đều có thể nhận, chỉ cần hoàn thành đúng hạn là được.”
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Minh Chiêu mới yên tâm, nhấp vào nút nhận nhiệm vụ, trạng thái tin nhắn cũng chuyển thành ‘Đang xử lý’.
Lúc này, cả người Minh Chiêu tràn đầy động lực, cậu chỉ muốn lập tức bắt tay vào làm việc. Minh Chiêu định là sẽ tìm hiểu thêm về Kỷ Tiêu một chút, nhưng vừa định mở miệng thì lại cứng họng, cậu chợt nhận ra mình không biết nên xưng hô với Kỷ Tiêu thế nào, không gọi gì hoặc gọi cả họ tên thì có vẻ bất lịch sự, mà gọi Tiêu Tiêu lại quá thân mật, hơn nữa cậu cũng không biết tuổi tác và chức vụ của Kỷ Tiêu.
Minh Chiêu bối rối nên chỉ có thể đứng ngây ra đó, Kỷ Tiêu nhìn ra cậu đang do dự điều gì, mấy lần định nói rồi lại thôi còn lén lút liếc nhìn cô với vẻ hoang mang và cẩn trọng, trông chẳng khác nào một chú sóc nhỏ nhút nhát, vì thế Kỷ Tiêu mở lời: "Nhìn thông tin của cậu thì nhỏ hơn tôi một chút, cứ gọi tôi là chị Tiêu Tiêu đi."
Minh Chiêu như trút được gánh nặng, Chị Tiêu Tiêu thật tốt, vẫn luôn luôn bảo vệ cậu, chưa từng để cậu khó xử còn giúp cậu nhiều đến vậy.
Minh Chiêu âm thầm quyết định, sau này có cơ hội nhất định phải báo đáp cô thật tốt!
"Chị Tiêu Tiêu, em muốn hỏi phòng làm việc của quản lý ở đâu, em đến lấy tài liệu một chút."