Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 12

Đột nhiên bị kéo lại gần như thế, Minh Chiêu mới phát hiện ra rằng, dù Kỷ Tiêu đi giày cao gót nhưng vẫn cao hơn cậu cả một cái đầu. Hai người sóng vai bước đi, một người đàn ông trưởng thành như cậu vậy mà trông lại nhỏ bé như một chú chim non, dù vậy Minh Chiêu cũng không quá để tâm đến chênh lệch chiều cao, ngược lại cậu còn có chút ghen tị với Kỷ Tiêu.

Kỷ Tiêu khoác tay cậu đi ra ngoài, vừa đi còn vừa giới thiệu: "Công ty chúng ta tính điểm dựa trên việc hoàn thành nhiệm vụ, điểm làm việc sẽ quyết định mức lương và chức vụ của mỗi người. Độ khó của nhiệm vụ khác nhau thì điểm số nhận được cũng khác nhau."

"Việc nhận nhiệm vụ không bắt buộc, cũng không có giới hạn số lượng, nhưng nếu không nhận nhiệm vụ thì cậu sẽ không có lương. Tất cả nhiệm vụ đều có thời gian hoàn thành nhất định, nếu như..."

Minh Chiêu nghe rất chăm chú, nhưng lại phát hiện Kỷ Tiêu đột nhiên ngừng nói, thì lập tức nghiêng đầu nhìn cô.

Kỷ Tiêu thấy Minh Chiêu đứng bên cạnh trông thật đáng yêu. Đầu tóc thì mềm mại, mỗi khi nghe người khác nói chuyện lại vô thức gật gật, hai má phúng phính, thỉnh thoảng lại đẩy gọng kính, trông chẳng khác nào một chú thỏ con chưa biến dị.

Đột nhiên Kỷ Tiêu muốn trêu đùa cậu một chút nên lập tức giả vờ nghiêm túc đứng lại, đợi đến khi Minh Chiêu quay đầu sang nhìn, cô bất ngờ ghé sát vào mặt cậu rồi dọa một câu: "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sẽ phải chịu hình phạt quái vật đấy!"

Minh Chiêu thật sự rất dễ bị dọa, mấy chiêu hù dọa đơn giản thế này mà cũng có thể làm cậu sợ được.

Cậu có chút hoảng hốt rồi vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Hình... hình phạt quái vật là gì vậy?"

Cậu biết mà! Quả nhiên chẳng có công việc nào là dễ dàng cả! Hu hu hu...

Kỷ Tiêu thấy Minh Chiêu sợ hãi thì lập tức bật cười: “Haha, làm gì có quái vật hay hình phạt nào đâu, công ty chúng ta quản lý rất nhân văn, không có chuyện bóc lột nhân viên đâu, tôi chỉ đùa với cậu thôi.”

Minh Chiêu nghe cô nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cậu cười gượng rồi lại cúi đầu, tâm trạng có chút chùng xuống. Có lẽ Kỷ Tiêu cảm thấy cậu thật nhạt nhẽo, đến cả trò đùa nhỏ cũng không hiểu, lúc nào cũng tưởng là thật, đúng là một người chẳng thú vị gì, haizz.

Minh Chiêu đi theo Kỷ Tiêu đến trước một cánh cửa văn phòng, Kỷ Tiêu lấy thẻ công tác của mình ra quẹt thẻ, màn hình điện tử trên cửa hiển thị thông tin người đến thăm và cho phép thông hành.

Cô lại bấm vài lần trên màn hình, số lượng người thông hành chuyển thành hai người.

Hai người cùng nhau bước vào văn phòng, không gian ở đây gần bằng phòng 263, nhưng bên trong không bố trí bàn làm việc nên trông rộng rãi hơn rất nhiều, phía trước còn có một cánh cửa nhỏ.

Cánh cửa nhỏ đó khép hờ, bên trong có ánh sáng hắt ra hình như có người đang làm việc. Kỷ Tiêu bước tới trước, gõ cửa nhưng không ai đáp lại, thế là cô quay người nói với Minh Chiêu: “Cậu đợi tôi ở đây, tôi vào lấy thẻ công tác giúp cậu.”

Minh Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, đứng tại chỗ chờ đợi, tiện thể quan sát xung quanh, cậu ngửi thấy trong văn phòng có mùi thức ăn bị thiu thoang thoảng, nếu chú ý hơn một chút thì sẽ phát hiện đó là mùi của bánh kem bị chua.

Tuy mùi rất nhạt, nhưng Minh Chiêu đã quá quen thuộc với mùi này vì ở khu G, gần như ngày nào cậu cũng tiếp xúc với thức ăn ôi thiu. Vì vậy cậu còn học được cách chọn lựa loại thức ăn ít khó ăn nhất một cách nhanh chóng.

Minh Chiêu thấy kỳ lạ, tại sao ở đây cũng có mùi này, dù gì thì mọi thực phẩm ở khu A đều là tươi mới và phong phú nhất, chỉ những thức ăn bị loại bỏ mới bị chuyển đến khu tiếp theo.

Còn chưa kịp tìm ra nguồn gốc của mùi, Kỷ Tiêu đã cầm thẻ công tác quay lại, Minh Chiêu nhận lấy thẻ rồi nhìn nó, đó là một màn hình điện tử nhẹ phía trên hiển thị tên cậu, tầng làm việc và logo của công ty Tháp Tư Duy. Minh Chiêu cẩn thận vuốt ve tấm thẻ, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc mãnh liệt.