Khi Minh Chiêu còn đang lúng túng, người kia đột nhiên nắm lấy cánh tay Minh Chiêu, cậu không kịp đề phòng mà lại bị kéo mạnh nên mất thăng bằng, quỳ xuống và ngã nhào về phía người đó.
Người kia nhân cơ hội ôm chặt lấy eo cậu, xấp tài liệu trong tay không được giữ vững nên rơi lả tả xuống đất.
Việc bị ôm đột ngột khiên Minh Chiêu sững sờ, người nọ còn vùi mặt vào hõm vai cậu, hình như nước mắt của người đó đã chảy ướt cổ cậu khiến Minh Chiêu có chút tê tê ngứa ngáy.
Cảm giác ấm áp kỳ lạ khiến Minh Chiêu có chút khó chịu, cậu hầu như chưa từng thân cận với ai như thế này, nên ngay cả tay cũng không biết đặt đâu, chỉ có thể nâng lên, trông như một chú chim cánh cụt nhỏ vụng về.
Bên tai vẫn vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, nước mắt của người kia ngày càng nhiều gần như thấm ướt cả một bên cổ Minh Chiêu, thậm chí còn rơi xuống xương quai xanh, làm ướt đẫm cả áo sơ mi.
Minh Chiêu không phải người vô cảm chỉ là cậu không biết cách thể hiện mà thôi, cậu do dự đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ lên lưng người kia, an ủi trong im lặng.
May mà sự vụng về của cậu dường như đã có tác dụng, tiếng khóc dần dần nhỏ đi.
"May mà có cậu, Minh Chiêu, tôi chỉ là quá sợ thôi." Người kia chợt cất lời, nhưng vẫn ôm lấy cậu không chịu buông, vòng tay quanh eo còn siết chặt hơn khiến Minh Chiêu gần như nghẹt thở.
Minh Chiêu ngạc nhiên, không ngờ người này lại biết cậu? Không chỉ nhận ra cậu trong bóng tối mà còn có thể gọi tên cậu một cách chính xác.
Khi Minh Chiêu còn đang suy nghĩ xem người này rốt cuộc là ai, đối phương đã tự mình tiết lộ.
"Chúng ta vừa gặp nhau đấy, tôi là Cù Linh." Giọng nói đó lại vang lên bên tai.
Minh Chiêu lập tức nhớ ra, Cù Linh là đồng nghiệp làm cùng văn phòng với cậu. Không ngờ giọng nói của cậu ấy lại giống như vẻ ngoài đáng yêu của mình, mềm mại, ngọt ngào, tựa như dòng suối trong vắt khiến người ta muốn đắm chìm.
Cù Linh nói đến đây, giọng điệu dần mang theo chút nghẹn ngào: "Tôi muốn đến thư viện, nhưng lại bị lạc đường."
Vì sợ bóng tối mà thu mình vào góc rồi khóc còn chủ động ôm lấy cậu, khiến lòng Minh Chiêu mềm nhũn.
Ai mà lại không muốn bảo vệ một cậu đồng nghiệp đáng yêu, dễ thương thế này chứ?
Trong không gian tối đen như mực, không một tia sáng nào le lói, Minh Chiêu không nhìn thấy được rằng, người mà cậu tưởng là một đồng nghiệp đáng yêu hay khóc lúc này lại đang nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy chiếm hữu.
Cù Linh khẽ liếʍ môi, ánh mắt dừng lại nơi chiếc cổ bị mình làm ướt. Chiếc áo sơ mi kém chất lượng đã bị nước mắt thấm qua dán chặt vào làn da trắng mịn mong manh, tỏa ra một hương thơm ngọt ngào tựa như có thể len lỏi vào từng thớ thịt, khiến người ta không thể cưỡng lại ham muốn chiếm đoạt.
Không ngờ rằng, người gặp xui xẻo đêm nay lại là Minh Chiêu. Cù Linh cố kiềm chế ham muốn cắn xuống xương quai xanh của Minh Chiêu. Bỗng nhiên, cậu ấy không còn muốn để con thỏ trắng ngây thơ này đi chịu chết nữa, bởi vì cậu ấy nghĩ ra một cách thú vị hơn để xử lý rồi.
Chắc chắn là khi Minh Chiêu khóc sẽ rất đẹp, dù có đeo cặp kính đen cản trở tầm nhìn kia cũng không thể che đi hương vị hấp dẫn của cậu.
Cù Linh muốn thấy Minh Chiêu ra vẻ kiên cường, muốn nhìn cậu cắn răng chống cự, muốn nhìn thấy khoảnh khắc cậu ta nhận ra sự thật, rồi run rẩy khóc không thành tiếng, để lại những giọt nước mắt hòa lẫn cùng…
Khóe mắt Cù Linh vẫn còn vương dấu nước mắt giả tạo, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên ánh sáng kích động đầy hưng phấn, dự hưng phấn khiến l*иg ngực Cù Linh rung lên mãnh liệt, nhịp thở ngày càng trở nên gấp gáp hơn.
Minh Chiêu cảm nhận được l*иg ngực của Cù Linh khẽ rung lên, nên cứ tưởng là cậu ấy vẫn chưa hết sợ hãi, vì vậy cậu lấy hết can đảm an ủi: "Nếu cậu thực sự sợ quá thì có thể đi cùng tôi."