Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 10

Y đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng phắt dậy sải bước ra khỏi chỗ ngồi. Khi lướt qua Minh Chiêu, Phương Tân Ngôn lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, khiến y sững lại một giây. Đột nhiên nhận ra mùi này phát ra từ Minh Chiêu, y lại lập tức trở nên bực bội nên bắt đầu cố tình gây sự.

Phương Tân Ngôn giả vờ ghê tởm rồi phẩy phẩy mũi: "Cậu còn mang cả cái mùi hôi của khu G vào đây nữa, xem cậu mặc cái gì kìa? Chỗ này là nơi cậu nên đến sao?"

Minh Chiêu đột nhiên bị y sỉ nhục đến mức không nói nên lời, dù có hiền lành đến đâu cậu cũng không khỏi tức giận. Nhưng cơ thể Minh Chiêu lại không biết tranh đấu, đối diện với sự ác ý lộ liễu của người khác, cậu không thể mở miệng phản bác, nước mắt sinh lý nhanh chóng dâng đầy hốc mắt, rồi rơi xuống đập từ giọt vào tròng kính dày cộm.

Mũi nghẹt lại khiến Minh Chiêu không thở nổi, cậu đành há miệng để hớp lấy không khí. Nước mắt thấm vào kính làm mờ tầm nhìn, mơ hồ có thể thấy đôi mắt đỏ hoe phía sau lớp tròng kính. Bộ vest xanh rộng thùng thình che khuất vòng eo nhỏ nhắn, cổ áo sơ mi quá rộng để lộ một phần chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Nếu nhìn từ trên xuống thì có thể thấy xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng của cậu.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên kỳ lạ, ánh mắt mọi người nhìn Minh Chiêu chợt biến đổi, dường như ẩn chứa một ngọn lửa nóng rực. Đáng tiếc, đôi mắt cậu đã bị nước mắt che khuất, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong phòng này.

Vẫn là Phương Tân Ngôn đầu tiên thoát khỏi sự tác động mãnh liệt của khung cảnh ấy, y đưa tay chà xát đầu mũi hít sâu một hơi rồi có chút chột dạ. Cái miệng đáng ghét của y vẫn không chịu thua mà tiếp tục lớn giọng: "Khóc thì có ích gì? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay một là cậu đi, hai là tôi đi, đừng có mong làm việc chung với tôi!"

Lúc này, Kỷ Tiêu không chịu nổi nữa mà lập tức lên tiếng bênh vực Minh Chiêu, cô kéo Minh Chiêu ra sau lưng mình: "Phương Tân Ngôn, cậu đừng quá đáng. Cậu ấy đến từ khu G thì sao? Chẳng phải cũng đều do công ty tuyển vào như cậu à?"

Sau đó, cô lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phương Tân Ngôn: "Cậu là một người giỏi giang của khu A, thế mà cũng vào đây một tuần rồi mà chưa hoàn thành nổi một nhiệm vụ nào à?"

"Bắt nạt một nhân viên mới thì có gì hay ho? Giỏi thì đi tìm quản lý, bảo người ta đổi văn phòng cho cậu đi. Hôm nay Minh Chiêu nhất định sẽ ở lại đây, không đi đâu cả!" Nói xong, cô giật lấy cặp tài liệu của Minh Chiêu rồi ném mạnh lên một chiếc bàn trống mà hoàn toàn không chịu nhượng bộ một chút nào cả.

Phương Tân Ngôn tức đến mức như muốn phát bệnh tim, y chỉ tay vào Kỷ Tiêu rồi nói: "Cô... Tôi không hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải là vì..."

Còn chưa kịp nói hết câu, Kỷ Tiêu đã ngắt lời y, cô châm biếm: "Vì cái gì? Mau đi tìm quản lý mà mách đi, không thì thu dọn đồ về nhà, bảo ba cậu mua cho ít đồ chơi mà chơi!"

Phương Tân Ngôn tức giận "hừ" một tiếng rồi đùng đùng bỏ ra ngoài.

Khi đi ngang qua Minh Chiêu, y còn cố tình huých vai cậu một cái rồi trừng mắt nhìn Minh Chiêu đầy căm ghét, sau đó nhỏ giọng nguyền rủa: "Cứ tin cô ta đi, rồi cậu sẽ ngã đau đấy!"

Nhưng Minh Chiêu chẳng thèm để ý đến câu nói đó. Dù sao thì một kẻ vừa bắt nạt đồng nghiệp, vừa có tư tưởng kỳ thị vùng miền như y thì sao có thể là người tốt được sao? Hà tất phải để tâm rồi tự làm khổ mình?

Thấy Phương Tân Ngôn đã đi, Kỷ Tiêu kéo tay Minh Chiêu đến bên bàn làm việc, sau đó bất bình nói: "Chỗ này vừa hay có người nghỉ việc hôm qua, từ giờ cậu sẽ ngồi đây. Nếu thằng nhóc Phương Tân Ngôn kia dám bắt nạt cậu thì cứ gửi tin nhắn riêng trên trang nội bộ cho tôi, xem tôi có xuống xé mặt cậu ta ra không!"