Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 9

Ngón chân Minh Chiêu lập tức cuộn chặt, cậu không còn tâm trí nào để quan sát thang máy nữa, cậu chỉ mong nó nhanh chóng đến nơi, cửa vừa mở là có thể lao ra ngay.

Quá xấu hổ rồi đó, tại sao hôm nay cậu lại cứ gặp phải những chuyện thế này, trên tàu điện còn có thể bỏ qua đi, vì không gian công cộng là nơi người ta có sở thích riêng, cậu không quản được nhưng ai có thể nói cho Minh Chiêu biết tại sao trong thang máy không thấy ai mà lại nghe được những âm thanh như thế này.

Những tiếng động kia như đang dán sát vào tai cậu, muốn tránh cũng không có chỗ trốn, khiến cậu đỏ bừng từ tai đến cổ. Cho đến khi thang máy mở ra lần nữa, Minh Chiêu gần như bỏ chạy, sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi, cậu sẽ bị những âm thanh ám muội kia nhấn chìm.

Kỷ Tiêu đã đứng đợi sẵn ở cửa thang máy, đột nhiên cô thấy Minh Chiêu lao ra ngoài còn hơi lảo đảo nữa, gương còn đỏ bừng, cô tưởng cậu bị nóng nên lập tức giải thích rằng không khí trong thang máy không lưu thông nên có thể sẽ hơi nóng một chút, nhưng vào văn phòng sẽ mát hơn nhiều.

Minh Chiêu không tiện nói ra mình vừa gặp phải chuyện gì khiến bản thân trở thành bộ dạng này, nên đành thuận theo lời Kỷ Tiêu cho qua chuyện.

Khu văn phòng tầng hai hoàn toàn khác với tầng một, ở đây có một hành lang dài chia không gian thành hai nửa, hai bên cửa phòng đối diện nhau ngay ngắn, từ 201 nhìn về phía trước gần như không thấy điểm cuối, chỉ có một chấm đen nhỏ ở phía xa.

Minh Chiêu theo sau Kỷ Tiêu rồi nhìn cô nhận một chiếc chìa khóa từ máy cấp phát, sau đó dẫn cậu đến đứng trước cửa văn phòng 263. Cô cẩn thận giải thích: "Đây là chìa khóa tạm thời của văn phòng các cậu, sau khi hoàn tất thủ tục vào làm, cậu có thể dùng thẻ nhân viên để mở cửa, rất tiện lợi."

Kỷ Tiêu dùng chìa khóa mở cửa rồi dẫn Minh Chiêu bước vào, đập vào mắt cậu là chiếc bàn lớn được ghép từ bốn bàn làm việc nửa vòng tròn, bốn góc phòng đặt máy pha cà phê, máy in và các thiết bị văn phòng khác.

Trong phòng có ba người đang ngồi ở vị trí của mình, khi nghe thấy tiếng động thì họ đồng loạt ngẩng đầu lên. Kỷ Tiêu gõ nhẹ vào khung cửa, sau đó giới thiệu đơn giản: "Cậu ấy tên là Minh Chiêu, nhân viên mới được phân vào văn phòng của mọi người."

Đồng thời, cô cũng giới thiệu họ với Minh Chiêu. Đầu tiên là một anh chàng tóc xoăn, mặt lạnh nhưng đẹp trai: "Đây là Phương Tân Ngôn vào trước cậu một tuần, cậu ấy là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ đại học hàng đầu khu A." Sau đó, cô chỉ vào hai người ngồi cạnh nhau: "Còn đây là Cù Anh, nhân sự cốt cán của bộ phận kỹ thuật công ty chúng ta, bên cạnh là Cù Linh, nhân viên có thành tích hoàn thành công việc cao nhất năm nay."

Người tên Cù Anh có gương mặt lạnh lùng, đeo kính không viền, mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, mang dáng vẻ tinh anh xa cách. Trái ngược hoàn toàn với hắn, Cù Linh lại có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, trông rất thân thiện. Khi cậu ấy cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng, chỉ cần nhìn vào cậu ấy, người ta sẽ bị thu hút và tin tưởng Cù Linh một cách vô thức.

Sau khi được giới thiệu, cả hai đều chào hỏi Minh Chiêu. Cù Anh chỉ gật đầu một cái, liếc nhìn cậu rồi tiếp tục làm việc, còn Cù Linh thì vẫy tay cười với cậu. Minh Chiêu có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào Cù Linh nên vội vàng dời mắt đi.

Kỷ Tiêu tiếp tục giới thiệu: "Hai người họ là anh em song sinh, cũng là nhân viên kỳ cựu của công ty chúng ta, nếu cậu có vấn đề gì cứ hỏi họ."

Minh Chiêu thầm thấy kỳ lạ, hai người này là song sinh sao? Họ chẳng giống nhau chút nào, từ mắt, mũi đến miệng, chẳng có điểm nào tương đồng cả.

Phương Tân Ngôn nhìn Minh Chiêu với ánh mắt đầy bất mãn, thậm chí y còn không buồn tỏ ra khách sáo, vừa mở miệng đã châm chọc: "Chậc, giờ ai cũng có thể vào Tháp Tư Duy à? Công ty này là trại tị nạn chắc? Một tên hạ cấp từ khu G mà cũng đòi làm việc chung với tôi?"