Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 8

Kỷ Tiêu biết vì sao Minh Chiêu nói dối nhưng không khiến cậu khó xử, mà đối xử với cậu như một người bạn mới, mỉm cười nói lời chào đón.

Trái tim Minh Chiêu bất giác ấm lên vì người xa lạ này, chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy, mọi người đều ghét bỏ và xem thường cậu.

Minh Chiêu vội vàng đưa tay ra nắm lấy vì sợ nếu chậm trễ, Kỷ Tiêu sẽ nghĩ rằng cậu bất lịch sự, nhưng cậu chỉ chạm nhẹ rồi nhanh chóng rút tay lại.

Trong lúc Minh Chiêu còn đang im lặng cảm động, cậu không nhận ra rằng trên khuôn mặt tươi cười của Kỷ Tiêu đã thấp thoáng một tia ý vị khác.

Khúc nhạc đệm nhỏ này nhanh chóng trôi qua, Kỷ Tiêu bắt đầu giới thiệu công ty cho nhân viên mới Minh Chiêu.

"Tòa công ty này có tổng cộng mười tầng, tầng một là khu nghỉ ngơi và trung chuyển, tầng mười là văn phòng của sếp, tầng năm là khu vực ăn uống của nhân viên, còn lại là các tầng làm việc."

Kỷ Tiêu liếc nhìn biểu cảm của Minh Chiêu thì lập tức biết ngay cậu đang thắc mắc điều gì, nên giải thích một cách tự nhiên: "Không gian bên trong công ty đã được nén lại, tuy chỉ có mười tầng nhưng dung lượng của lớn hơn một tòa nhà thông thường rất nhiều."

Minh Chiêu có chút ngượng ngùng, cậu càng siết chặt chiếc cặp tài liệu cũ kỹ trong tay hơn.

Sao Kỷ Tiêu lại có thể biết được cậu đang nghĩ gì, đây chính là sự khác biệt giữa những con người ưu tú và tầng lớp thấp kém như cậu sao? Thật sự rất đáng nể.

Kỷ Tiêu nhìn thấu những động tác nhỏ của cậu nhưng không vạch trần, mà tiếp tục giới thiệu: "Nhân viên ở đây khi vào làm sẽ được đăng ký một tài khoản riêng trên trang web nội bộ của Tháp Tư Duy, từ đó sẽ nhận được thẻ nhân viên."

"Có rất nhiều nơi cần quẹt thẻ mới vào được bao gồm cả nhà ăn nhân viên."

"Công việc cũng sẽ được đăng tải trên đó, có nhiều mục khác nhau, đợi cậu đăng ký xong thì có thể tự mình khám phá."

Minh Chiêu vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc, trông có chút đáng yêu, thậm chí Kỷ Tiêu còn có chút không kìm được, muốn xoa đầu cậu xem thử cảm giác có giống như tưởng tượng hay không, bỗng cô như sực nhớ ra điều gì đó rồi bổ sung:

“Đúng rồi, trong thư mời của cậu hẳn có ghi phòng làm việc được phân ở tầng mấy, nếu tiện thì nói tôi biết, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”

Minh Chiêu có chút chột dạ đáp: “Ồ… ờm…”

Cậu nào có để ý đến điều này, vài phút trước cậu còn nghĩ lá thư mời này là giả. Bây giờ biết mình thật sự có thể vào làm ở Tháp Tư Duy, cậu cứ có cảm giác như được tặng một món quà khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đến giờ vẫn còn lâng lâng chưa tin nổi.

Minh Chiêu đẩy gọng kính rồi mở màn hình điện tử cá nhân rồi tìm lại thư mời, đúng là trong đó có ghi cậu được phân đến văn phòng tầng hai. Sau khi nói cho Kỷ Tiêu biết, cậu lập tức theo sau cô đi về phía văn phòng.

Kỷ Tiêu dẫn cậu đến trước một chiếc thang máy khổng lồ trong suốt rồi dặn dò: “Vào trong rồi nhấn số tầng, dù có bao nhiêu người cùng vào thanh máy này thì mỗi người cũng chỉ thấy một mình mình, nên sau khi bước vào cậu sẽ không thấy tôi nữa đâu.”

Minh Chiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cả hai cùng bước vào, đúng như Kỷ Tiêu nói, bên trong là một không gian trong suốt hoàn toàn, ngay cả nút bấm cũng chỉ là những con số phát sáng lơ lửng trong không trung, phía trên có một chiếc camera đang liên tục quét qua quét lại.

Lúc này trong thang máy chỉ còn lại một mình cậu, Minh Chiêu ấn vào con số hai. Cậu thật sự cảm thấy công ty này quá tuyệt vời, đồng nghiệp thân thiện mà vẫn giữ khoảng cách chừng mực, công việc không cần giao tiếp quá nhiều, chỉ cần nhận nhiệm vụ qua trang web rồi hoàn thành và nộp lên, ngay cả thang máy cũng khiến cậu thích vô cùng, không cần phải đứng chung với người lạ trong một không gian kín, không cần cố tình giảm nhẹ tiếng thở, cũng không phải thu mình vào góc.