Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 7

Sự tự tin mà Minh Chiêu vất vả gom góp được lại dần tan biến khi đứng trước tòa nhà khổng lồ này, một người xuất thân từ khu G thấp kém như cậu, cầm trên tay một tấm thư mời không biết từ đâu đến, lại mơ tưởng đặt chân vào Tháp Tư Duy để trở thành nhân viên của công ty, nghĩ thôi cũng thấy nực cười.

Nhưng đã đến rồi, thì cứ vào xem sao, một giọng nói khác trong lòng thôi thúc cậu.

Minh Chiêu hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào bộ vest xanh cũ kỹ rồi chỉnh lại gọng kính hơi lệch sau đó lấy hết can đảm bước vào tòa nhà.

Cánh cửa của tòa công ty này mang phong cách cơ khí cổ điển, khi cảm nhận có người bước vào sẽ phát ra tiếng chuông trong trẻo rồi xoay mở.

Minh Chiêu bị tiếng chuông đột ngột này dọa cho giật mình, cậu lập tức cúi gằm đầu xuống như một con đà điểu.

Bên trong công ty rộng rãi và hiện đại đúng như cậu tưởng tượng, ở chính giữa treo lơ lửng một màn hình điện tử khổng lồ, trên đó chi chít những dòng chữ đỏ được sắp xếp ngay ngắn, nhưng Minh Chiêu lại không kịp đọc nội dung.

Trong công ty có khá nhiều người, ai cũng ăn mặc tinh tế, mang theo khí chất của những tinh anh, họ bận rộn đi qua đi lại không hề có bất kỳ sự trao đổi nào với nhau, trông như những người máy không biết mệt mỏi.

Minh Chiêu không khỏi cảm thán, nếu công ty này làm việc theo cách đó, thì quả thật quá tuyệt vời hoàn toàn phù hợp với cậu, đáng tiếc là cậu biết rõ vị trí của mình, chỉ đứng ở đây thôi cũng đã quá lạc lõng, tốt nhất đừng tự rước lấy bẽ mặt. Nếu lát nữa bị đuổi ra ngoài thì thật sự xấu hổ chết mất, có thể đến khu A một chuyến, tận mắt nhìn thấy Tháp Tư Duy, thế là mãn nguyện rồi.

Minh Chiêu xoay người định rời đi, nhưng lại có người vỗ nhẹ lên vai cậu từ phía sau, cậu nghiêng đầu và nhìn thấy một bàn tay rất đẹp đặt lên vai mình, bàn tay đó có ngón tay thon dài, các đốt rõ ràng, móng tay được sơn một lớp sơn màu đỏ đậm bóng bẩy, càng tôn lên nước da trắng mịn của bàn tay ấy.

Minh Chiêu hơi lo lắng nhưng vì phép lịch sự nên cậu vẫn quay người lại, nhìn dọc theo cánh tay ấy, cậu thấy người đẹp cao ráo đang đứng trước mặt mình, cô mặc một chiếc váy dài phối màu đen đỏ đan xen.

Người đẹp có mái tóc dài suôn mượt buông xõa sau lưng, chỉ có vài lọn tóc rơi trước ngực làm dịu đi vẻ sắc sảo, son môi đỏ thẫm được tô đều trên đôi môi, hòa cùng đôi mắt đẹp rạng ngời của cô.

Cô mở lời, giọng nói không giống giọng nữ trầm quyền uy như Minh Chiêu tưởng tượng, mà là một chất giọng trung tính đầy từ tính: "Cậu là người mới đúng không? Trước đây tôi chưa từng thấy cậu."

Minh Chiêu lập tức bị bắt thóp, cậu lúng túng cúi đầu rồi ắp bắp trả lời: "À… không phải… Tôi, tôi đi nhầm, xin lỗi, tôi sẽ rời đi ngay."

Cậu không thể nói mình nhận được thư mời làm việc của công ty nên mới đến đây được, nghe cứ như chuyện hoang đường vậy.

"Cậu đang nói dối." Người phụ nữ thẳng thừng vạch trần lời nói dối của cậu.

Nghe thấy mình bị lật tẩy, tim Minh Chiêu như chậm lại một nhịp rồi đập thình thịch, cảm giác như nó sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cậu còn chưa kịp nghĩ phải phản ứng thế nào thì người phụ nữ kia lại tiếp tục: "Cửa công ty được thiết lập chỉ cho phép những ai có thư mời làm việc mới có thể vào, không thể có chuyện đi nhầm hay bất kỳ lý do nào khác."

"Có thư mời tức là đã được công ty công nhận, cậu hoàn toàn có tư cách trở thành nhân viên ở đây."

Người kia như nhìn thấu nội tâm của Minh Chiêu, lời nói mang tính khẳng định nhưng không hề sắc bén, sau đó cô đổi giọng: "Chào mừng cậu gia nhập Tháp Tư Duy, tôi là Kỷ Tiêu nhân viên tầng bốn."

Vừa dứt lời, Kỷ Tiêu đã nở nụ cười rồi thân thiện đưa tay phải ra với Minh Chiêu, người đang đứng lẻ loi trong sự lúng túng này.