Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 6

Thanh niên này cứ như biểu tượng của du͙© vọиɠ, dù không nhìn rõ khuôn mặt thì cũng chẳng ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ người đó.

Những hành khách khác trong khoang xe chính là minh chứng cho điều đó, tất cả họ đều như mất đi lý trí, bị du͙© vọиɠ thúc giục mà tiến lại gần thanh niên, đắm chìm trong mê muội và điên cuồng chạm vào người đó.

Chỉ có một mình Minh Chiêu vẫn đóng vai hành khách lạnh lùng lạc lõng giữa không gian tràn ngập bầu không khí ám muội, cảnh tượng ngày càng trở nên mãnh liệt, ngay cả ống quần âu của thanh niên cũng bị vén lên, để lộ bắp chân có chút thịt mềm, bị một bàn tay xa lạ nắm chặt trong lòng bàn tay, làn da trắng mịn bị bóp nhẹ, thịt non len qua kẽ tay, tạo nên một cảnh tượng đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.

Minh Chiêu không dám nhìn nữa nên cậu hướng mắt ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là những tòa cao ốc san sát như một khu rừng thép lạnh lùng và uy nghiêm.

Bên trong khoang xe, sự ám muội không ngừng leo thang, hương thơm ngọt ngào hòa lẫn với mùi tanh nồng, du͙© vọиɠ bùng phát điên cuồng, giữa cơn xoáy hỗn loạn đó, một thanh niên xinh đẹp được tất cả mọi người thèm khát và một Minh Chiêu đeo kính đen, không ai để mắt tới chỉ là một nhân viên quèn vô danh, hai người họ ở hai thái cực hoàn toàn đối lập.

Hương thơm ngọt nồng lan tỏa nơi chóp mũi, khiến Minh Chiêu cảm thấy đầu óc quay cuồng như đang bước đi trên mây. Những âm thanh ám muội ngay bên tai dường như cũng trở nên không thực, chưa bao giờ cậu cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, mỗi phút, mỗi giây trong khoang xe này đều dài đằng đẵng như cực hình.

Cuối cùng, một chuỗi âm thanh nhắc nhở dễ chịu vang lên, tàu điện đã đến ga cuối cùng tại khu A, Minh Chiêu có thể xuống xe và thoát khỏi nơi này, cậu cẩn thận tránh những vệt nước loang lổ dưới sàn, bước nhanh về phía trước, gần như chạy trốn khỏi khoang xe.

Đột nhiên, có ai đó nắm lấy vạt áo cậu từ phía sau, Minh Chiêu không dám quay đầu nhìn nên chỉ cúi đầu liếc mắt xuống, cậu nhìn thấy một cánh tay trắng nõn mịn màng đang kéo lấy vạt áo mình, những ngón tay mảnh mai ngay cả móng cũng có màu hồng nhạt, đẹp đẽ và đầy mê hoặc, chỉ là trên đó dính không ít nước, càng làm tăng thêm cảm giác ám muội hỗn loạn.

Minh Chiêu biết rất có thể đây chính là bàn tay của thanh niên kia, nhưng hành động kéo cậu lại này là muốn níu giữ hay đang cầu cứu?

Thật đáng tiếc, người kia đã tìm nhầm người rồi, thế mà người này lại tìm tới lại là một kẻ nhút nhát, tự ti và ích kỷ, cậu chỉ là một nhân viên quèn bình thường, không thể cứu giúp ai, vậy nên Minh Chiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đang níu lấy vạt áo mình bị những xúc tu bò lên quấn lấy, kéo trở lại vào khoang xe.

Minh Chiêu đứng ngoài cửa toa, cho đến khi cánh cửa khép lại và tàu điện tiếp tục lăn bánh, không biết điểm dừng tiếp theo sẽ là nơi nào. Cậu cúi đầu nhìn vạt áo của mình, nơi bị thanh niên kia nắm qua, lớp vải xanh thẫm thấm nước chuyển thành màu xanh đậm hơn, nổi bật giữa bộ vest cũ rộng thùng thình.

Minh Chiêu lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những gì vừa xảy ra ra khỏi tâm trí, không cần phải để ý, dù sao cũng không gặp lại nữa, đồng thời cậu tự nhủ với bản thân, vẫn nên đến Tháp Tư Duy thử xem, chắc sẽ không ai quan tâm cậu mặc gì đâu.

Suy cho cùng, cuộc sống trước đây đã chứng minh một điều, sự tồn tại của cậu chỉ hơn không khí trong suốt một chút mà thôi, sau khi tự tiếp thêm động lực cho mình, Minh Chiêu theo địa chỉ trên thư mời tìm đến trụ sở chính của Tháp Tư Duy.

Đứng trước cổng lớn, Minh Chiêu ngước nhìn lên tòa nhà trước mặt, kiến trúc của tòa cao ốc này rất kỳ lạ, nó cao chót vót tận trời, căn bản không thể nhìn thấy điểm tận cùng.

Bên ngoài công ty là một khoảng đất rộng thênh thang, vắng vẻ đến mức nói một câu cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại, không có ai bước ra từ cửa chính cũng không ai tiến vào.