Trời ơi, phải làm sao đây? Trong Minh Chiêu như có hồi chuông báo động đang vang lên.
Sẽ có ai đó đến hỏi không?
Cậu có nên nhặt nó lên trả lại không?
Nhưng vật này hình như là của những người thuộc tầng lớp cao, liệu họ có chê tay cậu bẩn không?
Hơn nữa, vật này trông… có chút kỳ lạ.
Hình như nó là một món đồ chơi nhỏ, Minh Chiêu không biết dùng để làm gì, nếu cậu nhặt lên có bị xem là nhiều chuyện không?
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Minh Chiêu đã xoay vần vô số suy nghĩ, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra cả cảnh mình bị xử lý như thế nào.
Sau một lúc do dự cậu quyết định nhặt nó lên, dù sao cúi đầu hay ngẩng đầu cũng chỉ là một nhát dao, thế nào cũng đỡ hơn là chết vì xấu hổ.
Ngay lúc cậu cúi xuống, chuẩn bị đưa tay nhặt đồ thì một người thuộc tầng lớp cao vừa mới lên xe đi ngang qua cậu, người đó tiện tay nhặt món đồ kia lên rồi bước về phía góc đó như thể không nhìn thấy cậu vậy.
Trong suốt khoảng thời gian đó Minh Chiêu không dám ngẩng đầu, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp, nam tính vang lên từ phía sau: “Hôm nay cậu không ngoan đâu, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ đấy.”
Một giọng khác thì mềm mại, ngập ngừng, âm thanh không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe ra được nỗi sợ hãi và chống cự như thể đang cầu cứu ai đó.
Minh Chiêu có cảm giác mình vô tình nghe được điều không nên nghe, như thể cậu đã bước vào một bộ phim cấm không lành mạnh vậy.
Minh Chiêu càng không dám ngẩng đầu, lại càng không dám xen vào chuyện này. Giữa lương tâm và nỗi sợ hãi giằng co trong đầu, cuối cùng nỗi sợ hãi vẫn chiến thắng, cậu tự nhủ không phải người kia đang cầu cứu mình, nhưng ai ngờ nguồn phát ra âm thanh lại bắt đầu di chuyển về phía trước khoang xe.
Tim Minh Chiêu đập thình thịch trong l*иg ngực, nếu họ đi lên phía trước thì chắc chắn sẽ đi ngang qua cậu, nhưng lúc này cậu đang quay lưng về phía khoang xe, mặt hướng ra cửa sổ, theo lý thì không thể chạm mặt được.
Tuy nhiên, qua phản chiếu mờ nhạt trên kính xe, Minh Chiêu nhìn thấy một thanh niên bị người đàn ông cao lớn phía sau ôm trọn trong lòng đi về phía trước.
Cả hai đều không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy đại khái mà thôi, quần áo của thanh niên xộc xệch, nhưng lại tăng thêm vẻ quyến rũ, làn da trắng đến mức phát sáng thu hút ánh nhìn, người đó giãy giụa yếu ớt nhưng không thể thoát khỏi bàn tay đang kiểm soát mình, ngược lại làn da trắng nõn bị cọ đến đỏ ửng, đẻ lại những dấu vết ám muội.