Vạn Người Ngại Xuyên Vào Tu La Tràng Rồi

Quyển 1 - Chương 4

Nhưng giữa không gian này… dường như còn có một loại âm thanh khó nghe, khiến người ta đỏ mặt xấu hổ. Khi nhận ra đó là âm thanh gì, mặt Minh Chiêu lập tức đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai, trên trán túa mồ hôi, cậu ngượng ngùng đến mức muốn vùi mặt xuống đất. Sao lại có người làm chuyện đó ngay trên xe điện chứ, muốn tìm sự thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức này sao?

Thế nhưng những hành khách khác dường như chẳng hề để tâm, ai cũng bình thản như thể chưa nghe thấy gì, cảm giác như chỉ có một mình cậu nghe thấy những âm thanh mờ ám đó vậy. Điều này khiến Minh Chiêu nghi ngờ liệu có phải mình vì quá lâu rồi sống đơn độc nên tưởng tượng ra không, suy nghĩ này lại càng khiến mặt cậu đỏ hơn.

Chợt Minh Chiêu nhớ lại, trong giấc ngủ chập chờn vừa rồi, cậu cũng đã ngửi thấy mùi hương ấy, hơn nữa còn nghe thấy những âm thanh kỳ lạ này.

Khi xe điện bất ngờ xóc nảy một cái, cậu lại nghe rõ ràng tiếng động đó, kèm theo cả hơi thở mềm mại, khó kìm nén phát ra từ phía sau bên phải. Lần này, cậu chắc chắn không phải mình nghe nhầm, dù âm thanh không lớn nhưng trong khoang xe vắng vẻ, không ai phát ra tiếng động nào khác, nên nó trở nên vô cùng rõ ràng.

Không phải ảo giác, Minh Chiêu không đoán sai, mặt cậu đỏ bừng, chỉ muốn bịt chặt tai lại, nhưng để tránh gây sự chú ý cậu đành giả vờ như không nghe thấy. Tay cậu nắm chặt tay cầm đến mức mồ hôi thấm ướt, đầu càng cúi thấp hơn cố gắng thu mình lại, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Minh Chiêu ngượng ngùng cúi đầu nhìn đôi giày của mình, nó là đôi giày da đã cũ, phần mũi giày đầy nếp gấp và vết trầy xước, lại còn bị giẫm mấy lần trong lúc chen lấn, gót giày cũng đã sứt ra một mảnh, trông chẳng ngay ngắn chút nào. Một cảm giác tự ti lạ lẫm dâng lên trong lòng Minh Chiêu, cậu kéo gấu quần xuống một chút, muốn che đi đôi giày cũ kỹ của mình.

Đúng lúc cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên, xe điện lại dừng lại. Hóa ra là đã đến khu B, vậy là chỉ còn một trạm nữa là đến khu A. Không biết cậu có thể chịu đựng được bao lâu trong hoàn cảnh khó xử này. Minh Chiêu không dám cử động, dù chân đã tê cứng cũng không dám dịch chuyển, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ do xe điện dừng đột ngột, một vật thể từ góc phát ra âm thanh kia lăn ra cho đến khi va vào mũi giày của Minh Chiêu mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào. Đột nhiên cậu cảm thấy căng thẳng, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ nhưng với cậu lại giống như một vấn đề nan giải của thế kỷ vậy.