Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 5: Anh là ai

Ngụy Vân Đình không biết giải thích như thế nào, hắn nhìn cậu một lúc rồi trêu chọc hỏi.

“Hay lát nữa tôi vào ngủ với em nhé.”

Mặt Khương Thời Nghi đỏ hết cả lên, nhìn hắn chằm chằm không nói gì. Một lúc sau mới khẽ lắc đầu. “Tôi ngại lắm.”

Ngụy Vân Đình thấy vậy thì không nhịn được cười, hắn uống một ngụm nước nhỏ. “Không sao đâu, em cứ ngủ đi, lát nữa tôi đi ngủ sau.”

Hắn nói rồi đứng dậy tiến về phía cửa lấy chiếc gối vừa mua cho cậu. “Phòng ở bên kia, cần gì thì gọi tôi.”

Khương Thời Nghi nhận gối bằng hai tay, nhìn hắn gật gật đầu. “Làm phiền anh rồi.”

Ngụy Vân Đình nhìn người đã tiến vào phòng ngủ thì tiếp tục ngồi xuống lấy mấy bản kế hoạch ra.

Hơn hai giờ sáng, Khương Thời Nghi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, mở hé cửa phòng ngó nghiêng một lát. Thấy đèn máy tính vẫn còn sáng, cậu đẩy hẳn cửa ra, tiến về phía Ngụy Vân Đình.

Đột nhiên hắn cất giọng hỏi. “Lạ giường không ngủ được?”

Khương Thời Nghi hơi chột dạ, đó cũng là một trong những lí do cậu ngại nhờ bạn bè không thân thiết, qua chỗ hắn cũng vì sau này thuận tiện hơn, nhưng chẳng ngờ được đã sáng rồi mà vẫn chưa chợp mắt được.

“Hay là anh vào ngủ đi.” Cậu gãi nhẹ đầu mũi nhìn về phía hắn.

Ngụy Vân Đình khựng lại, xoay ghế về phía cậu. “Lại đây.”

Khương Thời Nghi nghe lời lại gần hắn, thấy hắn đưa tới một cốc sữa thì hơi nghi hoặc.

“Uống cho dễ ngủ.” Ngụy Vân Đình không đợi cậu hỏi đã giải thích trước. “Tôi bị đau dạ dày nên uống sữa ấm, vẫn chưa động vào.”

Hắn không ngờ cậu lại đẩy ly sữa trở về, ánh mắt hiện lên chút lo lắng. “Anh bị đau dạ dày thì uống sữa đi chứ, hay tôi đến phòng nhân viên nấu gì cho anh ăn nhé?”

Ngụy Vân Đình lắc đầu, lại đẩy ly sữa về phía cậu. “Em uống rồi mau ngủ đi, ngày mai còn đi học.”

Khương Thời Nghi chợt có cảm giác mình không phải học sinh đại học nữa mà cứ như đứa con nít 3 tuổi vậy. “Anh mau uống đi, qua giờ rồi tôi không ngủ lại được nữa.”

Cuối cùng Ngụy Vân Đình cũng không ép cậu nữa, hắn đứng dậy khỏi ghế rồi dắt cậu lại phía sofa. “Em nằm nghỉ ở đây, tôi làm việc xong rồi chơi với em.”

“Anh cứ làm việc đi.”

Hơn một tiếng sau, Ngụy Vân Đình cau mày khép máy tính lại, dựa vào ghế nhìn về phía cậu. Lúc này hắn mới phát hiện người kia đã ngủ quên từ lúc nào, lại một lần nữa đứng dậy tìm chăn đắp lên người cậu. Lần này hắn không đi nữa, trực tiếp ngồi xuống cạnh cậu ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau vẫn là Ngụy Vân Đình thức dậy trước, hắn đến phòng vệ sinh tắm qua rồi ăn mặc chỉn chu ra ngoài văn phòng. Khương Thời Nghi cũng vừa thức giấc, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, ngồi một lúc mới nhớ tới Ngụy Vân Đình, vội quay đầu nhìn lại. Hắn vẫn chưa rời khỏi vị trí đang đứng, cứ nhìn chằm chằm cậu từ nãy đến giờ.

Khương Thời Nghi giật thót, không biết phải làm gì trước tiên.

“Trong đó có đồ dùng mới, em cứ dùng đi.” Ngụy Vân Đình lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, hắn lại ngồi vào bàn làm việc chờ cậu vệ sinh xong.

Hơn nửa tiếng sau thư kí Trần mang theo bữa sáng đến, Khương Thời Nghi chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không có ý định ăn sáng.

“Em không ăn được?” Ngụy Vân Đình thấy cậu không động đũa thì hơi nghi hoặc.

“À không phải, sắp đến giờ học rồi nên tôi phải đi liền.” Khương Thời Nghi giơ đồng hồ ra cho hắn xem. “Hai mươi phút nữa tôi vào học rồi, giờ phải đi liền mới kịp.”

Vừa nói cậu vừa nhìn hắn đầy lo lắng. “Tôi thất lễ rồi, hay là trưa nay chúng ta ăn cùng nhau được không?”

Ngụy Vân Đình nhìn cậu. “Tôi sắp xếp xe cho em rồi, trưa nay tôi bận, ngày mai được không?”

Nghe hắn nói thế cậu vội gật đầu đồng ý, để một chủ tịch trăm công nghìn việc như hắn dành ra chút thời gian quả thực không dễ chút nào. Ngụy Vân Đình khá hài lòng với câu trả lời kia, sau đó tiễn cậu ra đến thang máy.

“Em cứ đi đi, muốn đến tìm tôi thì không cần báo trước đâu.” Ngụy Vân Đình nói mấy câu rồi mới để cậu rời đi. Khương Thời Nghi hơi nghi hoặc, vẫn không biết tại sao phải tới tìm hắn, chẳng lẽ hắn lại muốn cậu không có chỗ đi như thế này hay sao.

“Tôi gửi lịch học cho anh rồi, xếp được lịch thì nói với tôi nhé.” Khương Thời Nghi vẫy tay với hắn, bước vào thang máy rồi xuống tầng.

Vào đến cửa lớp cũng vừa tiếng chuông reo, Khương Thời Nghi lặng lẽ ngồi vào một góc mà bạn mình đã giữ chỗ trước.

“Sao lại đến muộn?” Tần Vĩ Bân nhướng mày hỏi cậu.

“Có chuyện này cần nói với cậu.” Khương Thời Nghi nhích vào trong góc một chút. “Tôi sắp kết hôn rồi.”

Tần Vĩ Bân đẩy cậu ra, ánh mắt hiện lên một tia giận dữ. “Cậu mất trí rồi à?”

“Ấy, không phải với cậu ta, mà là với-”

Chưa dứt lời, giáo sư đã bước đến bục giảng, thế là hai người lại gác chuyện đó sang một bên. Đến giữa trưa, Khương Thời Nghi kể hết mọi chuyện cho cậu bạn mình nghe, thế là hai người được một phen trầm mặc.

Tần Vĩ Bân không biết nói gì nhìn cậu, một lúc sau lại đứng lên trước rồi rời đi. “Đừng nói gì hết, tôi cần thời gian để thẩm chuyện của cậu.”

“Nói vậy là sao?” Khương Thời Nghi ủ rũ bĩu môi, vừa đứng lên đã thấy hai chân tê rần, mất thăng bằng lại ngồi phịch xuống.

“Khương Thời Nghi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau, vừa nhìn lại thì quả nhiên là, bạn trai cũ.

Cậu đứng dậy khỏi bãi cỏ, không thèm nhìn hắn thêm một lần mà tránh đi chỗ khác. Nào ngờ tên bạn trai cũ kia cứ đuổi theo ở phía sau, Khương Thời Nghi không biết phải làm gì đành đi nhanh hơn một chút.

Cuối cùng kẻ xướng người họa, một đuổi một chạy, mọi người xung quanh nhìn hai người họ như vậy thì vội lấy điện thoại quay một đoạn phim.

Quả thực Khương Thời Nghi rất sợ nếu Ngụy Gia An bắt kịp cậu, hôm trước cũng vì quá tức giận mới lỡ tay đánh hắn, lúc đó hắn cũng đã say mèm. Tình thế bây giờ quả là bất lợi cho Khương Thời Nghi, nếu đánh nhau trong lúc tỉnh táo, phần thiệt lúc nào cũng thuộc về cậu.

“Em chạy cái gì? Đứng lại đó.” Ngụy Gia An càng lúc đuổi càng gần.

Tôi bị ngu hay sao mà đứng lại. Khương Thời Nghi thầm nghĩ, tăng tốc lên một chút.

Đợi đến lúc hai người cùng thở hồng hộc dừng lại ở nơi vắng vẻ, Ngụy Gia An nắm chặt cổ tay cậu không buông.

“Chạy đi đâu?” Ngụy Gia An phả hơi thở nóng rực lên mặt cậu, Khương Thời Nghi lại đẩy hắn ra.

“Tránh ra, chúng ta đã chia tay rồi." Cậu cố gắng giãy khỏi cái tay kia của hắn.

“Tôi cũng vì nghĩ cho em nên mới-” Chưa nói hết câu, một cẳng chân đột ngột giáng xuống lưng anh ta, anh ta đau đớn gục xuống, tay cũng buông khỏi Khương Thời Nghi.

“Cảm ơn.” Khương Thời Nghi nhìn anh ta đau quằn quại còn muốn đạp hắn một cái, nhưng nghĩ đến việc không còn sức nên cũng đành thôi.

Cậu nhìn người bạn vừa nói rời đi để suy nghĩ của mình đang đứng đó phủi tay, vô cùng cảm kích. “Tôi chắc chắn sẽ đem anh ấy ra mắt cậu đầu tiên.”

“Đã nói im lặng để tôi suy nghĩ.” Tần Vĩ Bân lại kéo cậu đi chỗ khác trước khi Ngụy Gia An hồi phục.

Hai người tìm một quán cà phê gần trường để tá túc vào buổi trưa, vừa ngồi không được bao lâu thì Ngụy Vân Đình đã từ ngoài cửa đi vào.

Thấy hắn tiến lại phía cậu, còn xoay tới xoay lui xem cậu có bị sao không, Khương Thời Nghi cười khẽ.

“Tôi không sao cả.” Cậu nhìn hắn lo lắng đến sốt ruột thì lại muốn cười thêm. “Nhưng mà tại sao anh biết chuyện.”

Ngụy Vân Đình thoáng khựng lại, không trả lời câu hỏi của cậu. “Không sao thì tốt rồi.”

“Đây là bạn của tôi, Tần Vĩ Bân.” Cậu đẩy hắn ra một chút rồi bắt đầu nói.

Ngụy Vân Đình lúc này mới để ý đến người ngồi dưới ghế kia, hơi nheo mắt đánh giá. Rồi hắn cũng chỉ gật đầu qua loa, vẫn là đặt ánh mắt lên người cậu.

Ngụy Vân Đình vì nghe chuyện nên vội vội vàng vàng đi tới, biết không có chuyện gì nên đã rời đi ngay sau đó, trước khi đi còn gọi thêm bánh cho cậu.

“Ngụy Vân Đình? Cậu quen anh ta?” Tần Vĩ Bân nãy giờ luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.

“Cậu cũng biết anh ấy?” Khương Thời Nghi nghi hoặc hỏi.

Tần Vĩ Bân nuốt một ngụm nước bọt. “À, đối tác làm ăn của nhà tôi thôi."

Ngụy Vân Đình quả thật là đối ác làm ăn với nhà họ Tần, vì nhà họ Tần chỉ mở một chi nhánh nhỏ ở thành phố A, thế nên nhà họ Ngụy là sự lựa chọn tốt để làm ăn phát triển.

Tần Vĩ Bân biết hắn có một người trong lòng, vẫn thầm thương trộm nhớ mấy năm nay, nhưng không ngờ người đó lại là bạn mình.

“Tôi nghĩ thông rồi, tôi thấy anh ta rất hợp với cậu.”

Khương Thời Nghi cảm thấy rất kì quái, không hiểu vì sao ai cũng biết đến Ngụy Vân Đình, hơn nữa hắn lại có chút gì đó bí ẩn mà cậu không tài nào hiểu được.

Cậu không biết vì sao mình chẳng biết gì về hắn, vậy mà người xung quanh cậu lại dường như biết hắn rất rõ, còn không muốn nói cho cậu nghe mà luôn giấu diếm điều gì.

Khương Thời Nghi ôm trong mình nỗi nghi hoặc đến ngày gặp Ngụy Vân Đình để ăn trưa. Vì hắn còn việc phải làm, hai người gặp nhau ở văn phòng công ty rồi cùng dùng bữa.

Nhìn ra được cậu có chuyện cần nói, Ngụy Vân Đình đặt đũa xuống nhìn cậu. “Em có chuyện gì cần hỏi sao?”

“Nói thật cho tôi biết.” Khương Thời Nghi cũng bỏ đũa xuống. “Anh là ai?”