Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 6 "Tôi chẳng còn cách nào ngoài chờ đợi"

“Giờ mới hỏi chẳng phải là muộn rồi sao?” Ngụy Vân Đình hơi nhếch môi.

Khương Thời Nghi không biết gần đây mình bị gì, hay là ở cạnh Ngụy Vân Đình ai cũng trở nên trì độn, cũng có thể do chuyện gần đây làm đầu óc cậu quá rối bời. Cậu nhìn hắn không nói gì, một lúc sau hắn hỏi lại.

“Có chuyện gì sao?” Ngụy Vân Đình nhướng mày, hỏi nhỏ.

Khương Thời Nghi lắc đầu giải thích. “Ai ở cạnh tôi cũng biết anh cả, nhưng giống như có chuyện gì đó giấu tôi.”

Hắn dựa ra sau ghế nhìn chằm chặp cậu. “Chắc là do tôi làm ăn lớn thôi, em đừng lo.”

“Phải rồi, tôi đã sắp xếp được lịch ra mắt gia đình, em xem thử có được không?”

Hắn đưa cho Khương Thời Nghi mấy tờ tài liệu, bên trên đã sắp xếp lịch trình rất gọn gàng. Cậu nhìn qua mấy dòng, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“À, sao lại đi thăm bố mẹ anh có 2 tiếng vậy. Với cả tại sao đăng kí kết hôn rồi mới ra mắt?”

“Đăng kí kết hôn rất nhanh, có thể làm trong ngày này vì có ít thời gian nhất. Có hai ngày cuối tuần chúng ta có thể ra mắt luôn vì sau đó tôi phải đi công tác mấy ngày.”

Khương Thời Nghi gật đầu, rất nhanh đã đồng ý với kế hoạch của hắn.

“Em có muốn tổ chức lễ cưới không?” Ngụy Vân Đình có hơi ấp úng.

“Đợi tôi ra trường đã, bây giờ vẫn đang bận quá, hơn nữa anh lại nhiều việc, làm sao có thể sắp xếp trong thời gian ngắn được.” Khương Thời Nghi đưa lạ mấy tờ tài liệu cho Ngụy Vân Đình. “Để khi nào chúng ta rảnh hơn rồi tính.”

“Ừ, nếu em đã nói vậy rồi thì để sau cũng được.” Ngụy Vân Đình nhìn cậu chằm chặp, hắn tự hỏi liệu sau khi đăng kí kết hôn xong hắn đã đi công tác liệu cậu có buồn hay không, nhưng rồi cũng chẳng dám trực tiếp hỏi. “Tôi đi công tác sẽ về sớm, em cứ yên tâm.”

Tôi có không yên tâm đâu. Khương Thời Nghi chỉ nghĩ thầm trong lòng, sau đó gật đầu với hắn tỏ vẻ đã hiểu.

“Sáng mai tôi sẽ đến sớm, em cứ chuẩn bị là được.”

“Được, tôi sẽ đợi anh ở trước cổng.”

Sau khi dùng xong bữa trưa với hắn, Khương Thời Nghi quay về kí túc xá rồi thu dọn đồ đạc tham gia các tiết học buổi chiều.

Quả thật Khương Thời Nghi học rất giỏi, thành tích từ trước giờ vẫn nằm trong top đầu của trường. Thế nhưng ngược lại, trong chuyện tình cảm cậu rất trì độn, giống như khi ở trước mặt Ngụy Vân Đình, Khương Thời Nghi lúc nào cũng ngốc xít không nhận ra.

Cũng giống như khi Ngụy Gia An theo đuổi cậu, Khương Thời Nghi cứ nghĩ vì hắn muốn làm anh trai tốt, mãi đến khi người ta nói thích, cậu mới nhận ra. Khương Thời Nghi không nhận ra được ai có cảm xúc với cậu trừ khi người đó trực tiếp thổ lộ.

Trong những năm tháng còn được bảo bọc bởi bố mẹ và anh trai, có những lá thư tay màu hồng chất đầy dưới học bàn của Khương Thời Nghi, nhưng rồi cậu lại nghĩ các bạn muốn để lại kỉ niệm cho mình nên đã cất đi hết không chừa một cái nào, cứ như thế mà không hồi âm một lá thư nào cả.

Có những lá thư là từ anh trai cậu giữ hộ rồi lại đưa cho, nhưng Khương thời Nghi vẫn cứ không mở ra xem bên trong có gì, tất cả đều để lại trong một cái thùng giấy.

Đột nhiên nghĩ đến mấy món quà khi còn ở cao trung, cậu nhớ lại mấy món đồ lúc trước Nguỵ Gia An tặng cậu vẫn để ở kí túc xá. Thế là sau khi tan học liền chạy thẳng về bỏ những thứ ấy vào một cái thùng giấy lớn rồi mang ra sau sân trường.

Vừa đặt thùng giấy xuống Khương Thời Nghi đã nhìn thấy trước mắt có một người đàn ông lạ, thoạt nhìn có vẻ đã trưởng thành nhưng lại không giống người của trường đại học.

Khương Thời Nghi vừa đặt đồ xuống đã ngóc lên nhìn chằm chằm người ta. “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“Tôi cần hỏi đường đến phòng giảng A toà 1.” Người đàn ông ấy lấy ra một tờ ghi chi tiết địa chỉ. “Tôi đi tìm nãy giờ mà không thấy, cậu có thể giúp tôi đến đó không?”

Khương Thời Nghi nhìn sơ qua rồi bắt đầu nghĩ ngợi. “Anh ra khỏi chỗ này, đến đài phun nước thì rẽ trái, sau đó đi thẳng sẽ đến toà 1, phòng giảng A nằm ở trên cùng của toà 1.”

“Cảm ơn cậu, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không?” Người đàn ông lại rút ra một tấm dạnh thϊếp.

Khương Thời Nghi nghĩ rằng anh ta có hơi kì lạ, nhưng rồi vẫn cầm lấy tấm danh thϊếp ấy. “Được rồi, tôi sẽ lưu số của anh.”

Người đàn ông kia vẫy tay tạm biệt cậu, sau đó yên tâm rời đi. Khương Thời Nghi bỏ luôn danh thϊếp vào thùng giấy cậu vừa vứt đi, cứ như người vừa nói sẽ lưu số vừa nãy là người khác vậy.

_______

Vốn dĩ sau khi tan học Khương Thời Nghi vẫn muốn quay lại kí túc xá chuẩn bị bài giúp giáo sư, nhưng vì sáng sớm ngày hôm sau còn cuộc hẹn với Nguỵ Vân Đình nên chẳng còn cách nào khác phải trở về.

Khương Thời Nghi vừa ra khỏi khuôn viên vừa gọi cho tài xế, vừa đợi được một lúc lại có một người gọi cậu từ đằng sau, thế là theo bản năng Khương Thời Nghi co giò bỏ chạy.

Vừa chạy vừa ngoái ra phía sau, bỗng nhiên cậu đâm thẳng vào một người đàn ông ở phía trước.

Chưa kịp nói lời xin lỗi, một chất giọng trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống, mang theo một mùi hương bạc hà thoang thoảng dễ chịu.

“Sao lại chạy hớt hải như vậy?” Nguỵ Vân Đình đưa tay xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi.

“A, Vân Đình.” Khương Thời Nghi thấy hắn thì đã không hoảng loạn nữa, thế là trốn sau lưng hắn rồi chỉ tay về một phía. “Cháu anh đuổi theo tôi.”

Ngụy Vân Đình hiển nhiên đã thấy anh ta từ đằng xa, đợi Ngụy Gia An đến gần mới nhướng mày nhìn anh.

“Cậu, đó là bạn cháu, chúng cháu có chuyện cần thảo luận.” Ngụy Gia An có hơi chột dạ nhìn về phía hắn.

Ngụy Vân Đình không cảm xúc hỏi Khương Thời Nghi. “Thật sao? Cậu ta là bạn em à?”

“Không phải, tôi không quen anh ta.” Khương Thời Nghi được dịp lắc đầu chối đay đảy, tự tin hết sức mà trao lại trách nhiệm dạy cháu cho Ngụy Vân Đình. “Ngày mai có chuyện quan trọng nên giờ tôi phải đi đây, cháu của tôi để anh dạy nhé.”

Không kịp đợi Ngụy Vân Đình lên tiếng, Khương Thời Nghi mở điện thoại trả lời cuộc gọi từ tài xế, sau đó lên xe rồi biến mất khỏi ngã tư không đèn.

“Bạn bè?” Ngụy Vân Đình thấy cậu đi mất thì thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn đồng hồ tính toán thời gian rồi xách thằng cháu mình vào một nhà sách gần đó.

“Cậu dẫn cháu vào đây làm gì?” Ngụy Gia An có chút bực bội vì hắn đã chen ngang chuyện giữa cậu và anh ta. “Nếu không có gì thì cháu về đây.”

“Cậu đã cho cháu đi chưa?” Ngụy Vân Đình lấy một cuốn sách từ trên kệ xuống, sau đó ném mạnh về phía Ngụy Gia An.

Anh ta may mắn bắt được quyển sách dày cộm ấy, lông mày đã nhíu lại thành một hình chữ thập.

“Nếu là bạn bè thì cháu đùa giỡn hơi quá rồi đấy, đó là đường đông người qua lại, nếu không có cậu ở đó thì bạn cháu đã bị thương rồi.” Ngụy Vân Đình hơi phủi tay, "Chiều mai về nhà chính cậu có chuyện cần thông báo với mọi người."

Ngụy Gia An thật sự rất bất mãn với phong cách của Ngụy Vân Đình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào mọi người cũng so sánh Nguỵ Vân Đình với anh ta, bảo anh ta không thể nào trở thành một Ngụy Vân Đình thứ hai, cũng có người nói rằng anh ta là một nhân vật thừa thải của nhà họ Ngụy.

_______

Ngụy Vân Đình rời khỏi hiệu sách thì lại đến điểm hẹn tiếp theo để bàn chuyện công việc, vừa bước xuống xe hắn đã nhìn thấy khách hàng của mình đã ngồi đợi ở nhà hàng từ lâu, nhìn qua còn có vẻ rất sốt ruột.

Hắn bước vào với nụ cười công nghiệp trên môi, rất tự nhiên mà đưa một cánh tay phải ra “Chào anh, chúng tôi đến hơi muộn.”

“Không muộn, là tôi đến sớm.” Khương Thời Hạo rất tự nhiên bắt lấy cánh tay phải hắn lắc nhẹ, sau đó lại trực tiếp vào chủ đề bàn chuyện làm ăn với Ngụy Vân Đình.

Đến cuối cuộc hẹn, Khương Thời Hạo nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng cũng chẳng nhịn được mà hỏi. “Cậu thật sự đơn phương em tôi từ đó đến giờ? Cả khi em ấy đã quen cháu trai cậu.”

“Giám đốc Khương nói gì tôi không hiểu, đó chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?” Ngụy Vân Đình hơi nheo mắt, đợi mãi mới được người ‘anh vợ’ này hỏi chuyện đại sự.

“Hôm nay tôi gặp cậu không phải để nói nhảm, mau giải thích rõ là chuyện gì.” Khương Thời Hạo vốn không cấm cản Khương Thời Nghi có mối quan hệ đặc biệt với hắn. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện con cáo già này đã lăm le em trai anh từ lâu thì lại chẳng thể ngồi im được mà phải đích thân gặp mặt một chuyến.

“Hồi đó cậu cũng biết tôi thích em ấy rồi, không phải cậu nói em cậu còn quá nhỏ sao? Vậy nên tôi đã đợi, nhưng tôi phải đợi đến khi nào chứ?” Hắn uống một ngụm rượu vang còn sót lại, hai tay đan vào nhau nhìn Khương Thời Hạo. “Vừa đi nước ngoài về thì em ấy ở bên thằng cháu tôi, cậu nói tôi phải làm gì? Bắt hai đứa chia tay, hay là gây sức ép cho em ấy?”

“Tôi chẳng còn cách nào khác phải chờ đợi.”