Đào Ngọt Được Nuôi Tại Nhà

Chương 11: Bị Truy Tìm

Ăn sáng xong, Minh Đào thể lực không đủ, lại ngủ thϊếp đi. Đến trưa bị gọi dậy dùng bữa, Mạnh Cẩm Dao chuẩn bị ra ngoài.

“Ngươi ở một mình không sao chứ?”

Minh Đào tất nhiên không muốn làm lỡ việc của nàng, nghe vậy liền gật đầu, đưa mắt nhìn nàng bước ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng khóa cửa.

Không có việc gì làm, Minh Đào lại bắt đầu ngái ngủ.

Nắng cuối thu dần ngả về Tây, trải một tầng ánh vàng rực rỡ xuống thôn Lộc Thủ. Có nhà siêng năng đã nhóm bếp nấu cơm, cũng có người nhân lúc mặt trời chưa gắt, ra ngoài tán gẫu vài câu.

Mấy người tụm lại bàn tán về cô nương bị thương ở nhà họ Mạnh, trước khen nàng dung mạo xuất chúng, sau lại nhắc đến quan hệ giữa nàng và Lý Thanh Châu.

Lời đồn càng truyền càng xa, chỉ trong một ngày đã xuất hiện không biết bao nhiêu phiên bản khác nhau, thậm chí có người quả quyết nói rằng vị hôn thê của Lý Thanh Châu tìm đến tận đây, cứ như thể chính mắt nhìn thấy.

Đang nói chuyện hăng say, thì từ hướng Nam có mấy đại hán mặc cùng một loại áo choàng tiến vào. Ai nấy đều mang theo đao, bộ dạng dữ dằn, rõ ràng không có ý tốt.

Mấy thôn dân liếc mắt nhìn nhau, lập tức im bặt.

Đại hán tiến lên phía trước, có người đánh bạo hỏi: “Mấy vị gia gia sao lại tới thôn Lộc Thủ chúng ta?”

“Tất nhiên là có việc.” Đại hán mặt vuông đứng đầu lấy từ trong ngực ra một tờ tuyên chỉ, chậm rãi mở ra: “Có ai từng thấy cô nương trong bức họa này không?”

Mấy người vây lại nhìn, chỉ thấy thiếu nữ trong tranh tuổi không lớn, nhưng dung mạo đã thấp thoáng vẻ khuynh thành, hoàn toàn không giống cô nương thôn dã.

Có người tò mò hỏi: “Xin hỏi vị cô nương này có lai lịch thế nào?”

“Là kỹ nữ bỏ trốn từ thanh lâu.”

Đại hán không muốn nhiều lời, thấy đám người này có vẻ chưa từng gặp qua, liền thu lại bức họa: “Đi hướng này.”

Mấy người kia phối hợp quay đầu bước đi. Đúng lúc này, có người thì thầm: “Ê, sao ta thấy đôi mắt kia trông quen quen…”

Đại hán mặt vuông tai thính, lập tức quay lại, nheo mắt hỏi: “Ngươi đã gặp qua?”

Người vừa lên tiếng chính là Lý đại nương, người đã gặp Minh Đào vào sáng nay.

Bà ta đảo mắt một vòng, cười híp mắt nói: “Hoa mắt rồi, hoa mắt rồi! Trong thôn làm gì có cô nương nào xinh đẹp thế này!”

Đại hán mặt vuông không tin, tay đặt lên chuôi đao, từng bước áp sát, lạnh lùng nói: “Biết mà không khai, coi chừng rơi đầu đấy.”

Lý đại nương ghét nhất là bị uy hϊếp, nghe vậy thì bốc hỏa. Nhìn sang, thấy bà con lối xóm đã vây quanh, mấy đại hán này dù cường tráng nhưng nông dân quanh năm làm ruộng, sức lực cũng chẳng thua kém gì. Huống hồ, nơi này là địa bàn của bà, có gì phải sợ? Nghĩ vậy, bà liền chống nạnh mắng lớn:

“Đồ đại cẩu, thôn Lộc Thủ chúng ta đời đời đều là lương dân, kỹ nữ cái gì, ta thấy nương ngươi mới là kỹ nữ thì có!”

Đại hán giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, rút đao ra định chém.

Lý đại nương tuy giật mình lùi một bước, nhưng khí thế không giảm: “Đến đây, chém vào đây! Lý chính nhà chúng ta không phải kẻ ăn chay! Ngươi dám động đến lão nương một sợi tóc, thì đừng hòng rời khỏi thôn Lộc Thủ này!”*

(*Lý chính: người đứng đầu thôn, tương đương trưởng thôn)

Hàng xóm lập tức lên tiếng ủng hộ, có người còn xách cả chày cán bột lên, múa may trông rất khí thế.

Bị ép đến đường cùng, đại hán mặt vuông đành thu đao lại, rủa thầm một tiếng, rồi dẫn người rời đi.

Lý đại nương đứng chống nạnh, lớn tiếng hô: “Lũ ranh con các ngươi đi thong thả! Lão nương không tiễn!”

Nhìn thấy bóng dáng bọn họ biến mất cuối con đường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

So với một cô nương không rõ lai lịch, bọn họ càng sợ những kẻ này quấy rối cuộc sống yên bình của mình hơn. Phải để chúng biết rằng, thôn Lộc Thủ không dễ bị ức hϊếp, nếu không, ai ai cũng có thể trèo lên đầu họ mà giẫm đạp.

Lý đại nương lại thì thào: “Nhưng mà thực sự có chút giống… Ta nhìn thấy rõ ràng lắm, đôi mắt ấy, có đến bảy phần tương tự!”