Đào Ngọt Được Nuôi Tại Nhà

Chương 12: Lục Soát

Đáng tiếc nàng quá thẹn thùng, cứ trốn mãi trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, chứ không để lộ cả gương mặt.

“Chậc, không chừng cô nương ấy thật sự có xuất thân như vậy… Đáng thương thay!” Giọng nói thì có vẻ tiếc nuối, nhưng nét khinh bỉ trên mặt lại chẳng giấu nổi.

“Ai mà biết được? Ta nghe nói.” Hàng xóm hạ giọng vừa đủ nghe: “Nữ nhân trong thanh lâu cũng được dạy dỗ theo khuôn phép tiểu thư danh gia, cầm kỳ thi họa đều phải học cả đấy!”

“Chậc chậc, thế thì Thanh Châu coi như xong đời rồi! Cứu nhầm người, hóa ra lại là một tiểu kỹ nữ!”

Thanh Châu…

Đại hán mặt vuông vốn đã bỏ đi, nghe vậy liền dừng bước, trầm tư giây lát, sau đó cố ý đi xa một chút, tìm một tiểu nam hài, dúi vào tay nó hai đồng tiền, hỏi nó có biết người nào tên Thanh Châu hay không.

Tiểu hài tử ban đầu còn hơi sợ hãi, nhưng nhận tiền xong liền vui vẻ chỉ hướng, giòn tan đáp: “Ca ca Thanh Châu ở nhà kia kìa! Quẹo trái là đến, trong nhà nuôi ba con gà lận!”

Đại hán mặt vuông lập tức dẫn người đi đến, nơi đó cũng không xa chỗ vừa rồi họ đứng.

“Đại ca, cửa khóa rồi, hình như không có ai. Chúng ta có vào không?”

Đại hán mặt vuông quả quyết đáp: “Nhà này chắc chắn có vấn đề. Bất kể bên trong có người hay không, cứ lục soát rồi tính. Chúng ta còn phải có cái mà giao nộp nữa.”

Mấy người lặng lẽ leo tường vào.

Nhà họ Mạnh tổng cộng có bốn gian phòng và một gian bếp, mỗi chỗ cách nhau một khoảng. Để không bỏ sót, đại hán mặt vuông cho người lần lượt lục soát từng gian.

Cuối cùng đến lượt gian bếp, một đại hán lông mày rậm từ bên trong đi ra, mặt mũi dính hai vệt tro đen, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Đại ca, đệ đã xem cả dưới bếp rồi, không có ai. Trong đó bẩn lắm, đại ca tôn quý, đừng vào làm gì.”

Đại hán mặt vuông đứng ngoài nhìn một vòng, gian bếp không lớn, có thể thấy hết chỉ bằng một cái liếc mắt, rõ ràng không có chỗ nào để trốn.

Nhưng để tránh sai sót, hắn vẫn muốn đích thân kiểm tra một phen. Đại hán lông mày rậm liền giữ chặt hắn lại, hoảng hốt nói: “Đại ca nghe thử xem, từ đây có thể nghe được tiếng bên ngoài. Nếu nàng ta thực sự từng ở đây, thì lúc nãy đã chạy lên núi rồi!”

Đại hán mặt vuông giật mình, lắng tai nghe, quả nhiên có thể nghe thấy tiếng thôn dân trò chuyện rôm rả bên ngoài. Vừa nãy động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn đã kinh động đến người trong nhà!

“Đuổi theo! Nhất định nàng ta chưa đi xa!”

Đại hán lông mày rậm là người rời đi sau cùng, trước khi ra khỏi viện, hắn lén quay đầu nhìn về phía gian bếp, sau đó mới nhanh chóng đuổi theo đồng bọn, trèo tường ra ngoài.

Cuối cùng, trong sân mới hoàn toàn yên tĩnh lại.