Mạnh Cẩm Dao cũng không định ngăn cản. Đều là người trong thôn, bình thường nhà ai có thân thích đến chơi, cũng có không ít người qua hóng chuyện. Đặc biệt là những cô nương, thiếu niên trẻ tuổi, ai cũng muốn tìm hiểu xem có đối tượng nào phù hợp cho con cháu mình hay không.
Nàng đã quá quen với cảnh này, nhưng Minh Đào thì chưa từng thấy qua. Nhìn một nhóm người ùn ùn kéo vào, nàng vội chui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt trong veo, hoảng hốt nhìn họ, cuối cùng quay sang cầu cứu Mạnh Cẩm Dao.
Đáng tiếc, Mạnh Cẩm Dao đang mải trò chuyện, hoàn toàn không chú ý đến nàng.
“Còn e thẹn kìa.” Một thím cười khúc khích.
“Ai cũng như thím đâu mà bạo dạn vậy.” Một thím khác cười mắng: “Cô nương người ta chắc là sợ người lạ.”
“Chậc chậc, nhưng mà đúng là xinh đẹp thật, nhìn đôi mắt này…”
“Tay trắng nõn như ngọc, chắc chắn chưa từng làm việc nặng. Dao nha đầu, cô nương này có lai lịch thế nào?”
Chưa đợi Mạnh Cẩm Dao trả lời, Minh Đào đã vội vàng nói:
“Ta là biểu muội xa của Lý Thanh Châu!”
Nàng không dám bại lộ chính mình là trốn chạy đến núi bị thương, cũng không dám nhận là họ hàng thân thích của Mạnh Cẩm Dao, sợ nàng ấy trực tiếp từ chối, đành phải lấy Lý công tử làm lá chắn.
Vốn tưởng chỉ là câu hỏi đáp tùy ý, không ngờ lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trong phòng liền biến đổi, lén lút trao đổi ánh mắt rồi bắt đầu thì thầm bàn tán.
Mạnh Cẩm Dao càng tròn mắt nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng.
Minh Đào có chút hoảng loạn, thầm nghĩ — nàng nói sai gì rồi sao? Nhưng chỉ là thân thích xa, chắc hẳn không bị vạch trần mới đúng.
“Thật hay giả vậy?” Các thím liên tục truy hỏi: “Ngươi có họ hàng với hắn? Họ hàng thế nào? Ngươi thật sự quen biết hắn sao?"
Minh Đào bị hỏi đến mức mơ hồ — chẳng lẽ biểu muội xa còn cần phải giải thích nữa ư?
“Được rồi, được rồi, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, giải tán đi.” Mạnh Cẩm Dao kịp thời cắt ngang, đẩy đám người ra ngoài: “Nàng ấy cần nghỉ ngơi.”
Một đám thím bước ra cửa, vẫn không ngừng hỏi: “Dao nha đầu, đây thật sự là biểu muội của Thanh Châu à?”
Mạnh Cẩm Dao lấp lửng qua loa vài câu, đưa tiễn hết người ra khỏi cửa.
Minh Đào thấp thỏm lắng nghe động tĩnh dần xa.
Thấy Mạnh Cẩm Dao dường như không có ý quay lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thò đầu ra khỏi chăn, liếc nhìn bát cơm đã nguội lạnh, cẩn thận ngồi dậy.
Từ hôm qua đến giờ, nàng chỉ ăn một cái bánh bao, đã đói đến mức bụng dán vào lưng. Đang vươn tay lấy đũa, không ngờ cơ thể quá yếu, tay run một cái, đũa liền rơi xuống đất.
Nàng lặng lẽ nhìn đôi đũa dưới sàn. Nếu là lúc trước, đã có nha hoàn nhặt lên và đổi đũa mới cho nàng. Giờ thì việc gì cũng phải tự làm.
Minh Đào không cảm thấy cuộc sống này có gì không tốt, nhưng nàng đang bị thương, thực sự không cúi xuống nhặt nổi. Đang do dự có nên gọi người giúp không, thì cửa gỗ đã bị đẩy ra.
Mạnh Cẩm Dao vừa đi vào vừa lầm bầm: “Thật là, đã không thể động đậy còn cậy mạnh làm gì? Không biết gọi người sao?”
Nàng bực bội nhặt đũa lên, phủi sạch bụi, rồi gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Minh Đào.
Hương thơm của thịt lập tức tràn ngập khoang miệng, Minh Đào theo bản năng nhai nuốt. Còn chưa kịp nuốt xong, lại bị nhét thêm một đũa rau rừng.
Nàng cố gắng ăn hết thức ăn trong miệng, nhưng rồi lại bị đút tiếp một miếng thịt, vội vàng xua tay, ý bảo mình ăn không nổi nữa.
“Ngươi ăn chậm quá đấy.”
Mạnh Cẩm Dao buông đũa, chăm chú nhìn nàng: “Tại sao lại nói dối?”
Minh Đào cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, vẫn kiên quyết nói: “Ta thật sự là biểu muội của hắn.”
Trong phòng yên lặng, Mạnh Cẩm Dao lạnh lùng nói: “Bất kể có phải hay không là biểu muội, chờ Thanh Châu ca trở về sẽ rõ, tóm lại có một điều, nếu có chuyện gì xảy ra, đừng liên lụy đến nhà của chúng ta.”
Minh Đào lặng lẽ gật đầu.