Lúc hắn mới đến, nhà họ Mạnh còn bần cùng chẳng có gì, sau này đều dựa vào hắn săn bắn kiếm tiền, mới khấm khá hơn chút, nhưng sau cơn bạo bệnh của Mạnh bá, tiền bạc tích góp được cũng tiêu tán gần hết.
Hắn từng hứa với Mạnh bá, sẽ chuẩn bị đủ đồ cưới cho Mạnh Cẩm Dao, nàng nay đã mười bảy, không thể để hôn sự trì hoãn thêm nữa.
Xung quanh dần yên ắng, Minh Đào nhìn trân trân vào màn giường, đối thoại vừa rồi tuy hạ giọng nhưng nàng vẫn nghe được vài chữ, họ định đuổi nàng đi sao?
Nhưng nàng không còn nơi nào để đi cả.
Trong đầu lộn xộn suy nghĩ một hồi, bỗng có người đẩy cửa bước vào, nàng giật mình, nhìn lại thì thấy một thiếu nữ lớn hơn nàng vài tuổi, trên tay còn bưng một bát cháo, bấy giờ mới nhẹ nhàng thả lỏng, mở miệng hỏi:
“Xin hỏi cô nương là?”
Mạnh Cẩm Dao đáp: “Coi như là muội muội của người cứu ngươi đi, ta tên Mạnh Cẩm Dao.”
Coi như? Minh Đào khó hiểu chớp mắt, một người họ Lý, một người họ Mạnh…
“Ăn cơm đi, tự mình ăn được không?”
Minh Đào do dự gật đầu, bị thương ở vai trái, chắc không có vấn đề gì.
Mạnh Cẩm Dao nghe vậy liền đặt bát cơm xuống rồi định rời đi, Minh Đào vội gọi nàng lại:
“Cẩm Dao tỷ tỷ.”
“Làm gì?” Mạnh Cẩm Dao có chút mất kiên nhẫn quay đầu lại, nàng còn phải đi cho gà ăn.
Minh Đào rụt cổ, ấp úng nói: “Tỷ… tỷ có thể giúp ta gọi Lý công tử một tiếng không?”
“Hắn vào núi rồi.” Mạnh Cẩm Dao khoanh tay nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Nếu không phải vì cứu ngươi, tối qua đã săn được con mồi tốt. Giờ thì hay rồi, chẳng săn được gì, mà nhà ta còn phải thêm một miệng ăn.”
Lời nói sắc bén liên tiếp giáng xuống khiến Minh Đào cúi đầu, thấp giọng nói một câu xin lỗi.
Nàng cũng không muốn gây phiền phức, nhưng nàng không còn cách nào khác.
“Xin lỗi có ích gì?” Mạnh Cẩm Dao liếc nàng một cái, “Dưỡng thương xong thì mau cút đi, nhà ta không nuôi nổi tiểu thư yếu ớt như ngươi.”
Minh Đào lập tức hoảng hốt, nếu ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ bị bắt về. Nàng vừa định mở miệng cầu xin ở lại thêm vài ngày thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận huyên náo.
“Cẩm Dao? Cẩm Dao!”
“Dao nha đầu!”
Nghe ra giọng của các thôn phụ, Mạnh Cẩm Dao vội vàng ra cửa, lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Cẩm Tiêu lại gây họa à?”
Đệ đệ Mạnh Cẩm Tiêu nổi danh là kẻ quậy phá trong thôn, hôm nay trộm trứng gà của thím Lý, ngày mai lại hái trộm rau của thúc Trương, khiến bà con lối xóm oán than không ngớt. Nàng làm tỷ tỷ không ít lần phải đứng ra dàn xếp. Hễ ai đó lớn giọng tìm đến cửa, nàng đều cảm thấy đau đầu.
Nhìn sơ qua, lần này có đến bảy tám người, đều là những thím nổi danh khó đối phó, khiến nàng càng thêm nhức óc, trong lòng mắng Mạnh Cẩm Tiêu một trận thậm tệ.
“Không có, không có.” Các thím cười cười, liếc mắt nhìn nhau, “Chúng ta nghe nói nhà con có một cô nương xinh như tiên giáng trần, liền qua xem thử.”
Biết không phải chuyện của đệ đệ, Mạnh Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
“Là do thím Ngô nói đúng không?”
Thím Ngô nổi tiếng là người nhiều chuyện, bất cứ tin gì lọt vào tai bà, không quá nửa ngày sẽ truyền khắp thôn Lộc Thủ.
“Đúng vậy, đúng vậy! Con đừng giấu nữa.”
Các thím nhao nhao vượt qua nàng, đẩy cửa đi vào.
“Là phòng này nhỉ? Chúng ta chỉ xem một chút rồi đi ngay!”