Minh Đào đầy cõi lòng mong đợi mà nhìn hắn rời đi, tổng cảm thấy thoạt nhìn hung thần ác sát bóng dáng giờ phút này cũng trở nên thật cao lớn vĩ đại.
Nàng cảm kích mà tưởng, trời cao đối với nàng không tệ, gặp chuyện không may còn có người tốt giúp đỡ.
Cơn mê man kéo dài, tỉnh dậy trong mơ hồ, lại là một ngày mới.
Minh Đào bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, ngây người một lúc, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng chợt nhớ ra hiện tại bản thân đang an toàn, liền nhẹ nhàng thở phào, lắng tai phân biệt tiếng nói chuyện.
“Ngô thẩm, sao thẩm đến sớm vậy?” Là giọng của Lý Thanh Châu.
Minh Đào có chút ngượng ngùng, tối qua nàng suýt chút nữa coi hắn là kẻ xấu, may mà hắn rộng lượng không chấp nhặt.
Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục.
“Hầy da, ta chẳng phải lo lắng cho cô nương ấy hay sao? Người tỉnh rồi chứ?” Một giọng nữ trung khí mười phần, xen lẫn sự quan tâm.
Minh Đào hồi tưởng lại lúc hôn mê đêm qua, dường như bên tai có nghe qua giọng nói này, lòng chợt dâng lên cảm giác thân thiết, có lẽ chính là bà ấy đã giúp nàng cầm máu băng bó?
“Không biết.”
“Vậy ta chờ thêm chút nữa, đừng làm người ta hoảng sợ. Nghe nói tiểu thư nhà quyền quý trên thành đều không gặp người lạ.”
Nghe đến đây, Minh Đào cười khổ, tiểu thư gì chứ, nàng chẳng qua chỉ là kẻ cô độc, chim khách chiếm tổ chim khách mà thôi.
Sau khi điều chỉnh tâm tình, nàng cất giọng: “Ta tỉnh rồi, mời vào.”
Chẳng bao lâu, một phụ nhân đầu đội khăn vuông giản dị đẩy cửa bước vào, trạc hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hậu, thân vận y phục vải thô, rõ ràng là người nhà nông, nhưng trong tay lại xách theo một hòm thuốc.
Minh Đào khó nhọc chống người ngồi dậy, khẽ cất lời chào hỏi.
Trong tầm mắt thoáng thấy bóng dáng Lý Thanh Châu lướt qua, nàng hơi sững người, nghĩ lại thì nàng vẫn chưa nhìn rõ dung mạo hắn.
“Ấy ấy ấy, mau nằm xuống.” Ngô thẩm đặt hòm thuốc xuống rồi đỡ nàng, trách nhẹ:“Trên người còn thương tích đấy.”
Lỡ động đến vết thương, Minh Đào hơi nhíu mày, nhưng vẫn kiên trì nói: “Lễ nghi không thể bỏ…”
“Lễ với nghĩa cái gì, nào có nhiều quy củ như vậy." Ngô thẩm nhanh tay vén áo nàng lên, “quả nhiên lại rỉ máu rồi, ngươi xem ngươi này, không chịu nghe lời."
Hơi lạnh lan ra, Minh Đào mặt thoáng đỏ, liếc nhìn cửa sổ, thấy vẫn đóng kín bèn nhẹ nhàng thở ra.
“Thân thể ngươi dưỡng tốt thật.”
Dù đã nhìn qua từ tối qua, nhưng Ngô thẩm vẫn không nhịn được tán thưởng: “Trắng trẻo nõn nà, trơn mịn như ngọc trai vậy.”
Minh Đào chưa từng bị ai khen thẳng thừng như vậy, mặt đỏ đến nhỏ ra máu, không được tự nhiên mà dời mắt sang chỗ khác.
Thấy nàng xấu hổ, Ngô thẩm không nói thêm nữa, chuyển sang chuyện khác như thể tán gẫu: “Nhưng mà một tiểu cô nương như ngươi, sao lại xuất hiện trong rừng sâu thế?”
Minh Đào sắc mặt tái nhợt, huyết sắc rút sạch, lặng lẽ rủ mi, sự thật thì không thể nói, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra lý do, đành im lặng không đáp.
Ngô thẩm thấy vậy liền nhíu mày, sau khi giúp nàng xử lý vết thương, bèn ra ngoài nói chuyện với Lý Thanh Châu.
“Cô nương này cái gì cũng không chịu nói, miệng mồm kín như bưng, lai lịch chắc chắn không đơn giản. Theo ta thấy, vẫn là mau chóng đưa nàng ta đi đi, đừng rước họa vào thân!”
“Ngô thẩm, ta cũng nghĩ vậy.”
Cửa gian nhà phía nam phát ra tiếng “két” khe khẽ, Mạnh Cẩm Dao nhướn mày nhìn Lý Thanh Châu đang trầm mặc, hỏi: “Huynh thấy thế nào?”
Lý Thanh Châu đáp: “Trước tiên cứ để nàng ấy dưỡng thương, chuyện khác sau này hẵng tính.”
Đợi Ngô thẩm rời đi, Mạnh Cẩm Dao khẽ cười lạnh một tiếng, hỏi: “Huynh không phải là để ý đến người ta rồi chứ?”
Ban đêm thì nàng có chút sợ Lý Thanh Châu, nhưng ban ngày thì không, cùng lắm chỉ xem hắn như một vị ca ca nghiêm nghị, nên ngữ khí cũng tùy ý hơn nhiều.
“Ta đã nói rồi, trước khi tìm lại ký ức, ta sẽ không lấy vợ.” Lý Thanh Châu liếc nàng một cái, “Người là ta cứu, nếu có gây họa, ta sẽ gánh.”
Mạnh Cẩm Dao nhún vai: “Tùy huynh thôi, dù sao cũng là huynh kiếm tiền, ta nói cũng chẳng tính, nhưng nói trước, bạc trong nhà không được động đến.”
“Ta biết." Lý Thanh Châu gật đầu: “Một lát nữa ta vào rừng một chuyến.”