Đám Đồ Đệ Của Ta Có Thân Phận Không Tầm Thường

Chương 6: Câu chuyện này của cô nương thật thú vị

"Ôi!”

Nhị Nha giật mình, vội vàng nhảy ra sau lưng mẫu thân của mình, chỉ ló nửa khuôn mặt ra nhìn Thẩm Linh, trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.

Hà Thẩm xoa đầu nữ nhi nhà mình.

"Thẩm cô nương, ta dẫn Nhị Nha về nhé.”

Thẩm Linh gật đầu cười đáp: "Được.”

Hà thẩm nắm tay Nhị Nha đi ra ngoài, vác đòn gánh lên, vừa nói vừa cười với nữ nhi rồi đi xa dần, tấm lưng kia hơi cong, có vẻ như có thứ gì đó rất nặng đè lên vai…

"Câu chuyện này của cô nương thật thú vị.” Giọng của Giang Nguyệt Hàng truyền đến.

Thẩm Linh thu hồi tầm mắt và nhìn về phía hắn: "Công tử có hứng thú à?”

Giang Nguyệt Hàn nghiêng đầu, mỉm cười ngượng ngùng.

"Nghe nói trên đời có tiên, cũng có yêu ma. Nói có thể mở miệng nói tiếng người chắc hẳn đã thành yêu, túi của Đông Quách tiên sinh có thể chứa lang yêu… Hẳn cũng không bình thường!”

Thẩm Linh: “...”

Góc nhìn kỳ quái thật.

Nhưng mà thế giới này đứng là có tiên, chỉ là người bình thường không biết, không gặp được thôi.

Thế gian có yêu ma hại người, quan phủ đã thành lập một bộ phận người tu đạo chuyển đi xử lý chuyện yêu ma.

Nghe nói, người phụ trách bộ phận đã đã thành công trong việc tu tiên, có thể gọi là tiên nhân.

Trong lúc suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Thẩm Linh nhìn nét mặt thành thật của thiếu niên, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Câu chuyện của ta chỉ để kể cho tiểu hài tử nghe, công tử không cần nghĩ nhiểu, nghe qua rồi quên đi!”

Giang Nguyệt Hàn ngẩn ngơ, trên mặt dần ửng hồng.

“Thật, thật xin lỗi…”

Thẩm Linh buồn cười nhìn hắn, nói sang chuyện khác.

"Công tử thấy thế nào? Đã nhớ ra nơi mình muốn đi chưa? Ta có thể chỉ đường cho công tử.”

“Không làm phiền cô nương, ta đã biết mình nên đi thế nào.” Giang Nguyệt Hàn nói, rồi lại chắp tay cúi đầu: "Chuyện hôm nay đa tạ cô nương, ta phải đi rồi.”

Thảm Linh cầm giấy đỏ trên sập đưa sang.

“Gặp nhau là có duyên, thứ này ta tặng cho công tử!”

Giang Nguyệt Hàn do dự giây lát, vẫn vươn tay nhận lấy.

Mở ra nhìn, trên tờ giấy cắt tròn có một thư sinh tay cầm túi, ở miệng túi có một con sói đang nhe nanh.

Sinh động như thật, như một bức tranh.

Giang Nguyệt Hàn cất tờ giấy, chắp tay thi lễ: "Đa tạ cô nương.”

Thẩm Linh cười phất tay: "Công tử đi thong thả.”

Giang Nguyệt Hàn gật đầu, xoay người bước ra ngoài cửa.

Giang Nguyệt Hàn nghe thấy tiếng ồn thì thở dài một tiếng, chậm rãi đi dọc theo đường phố.

Đi khoảng mấy chục bước, hắn cảm thấy đầu mình choáng váng, nhắm mắt lại rồi mở ra… Đúng là đã đến một nơi khác!