Đám Đồ Đệ Của Ta Có Thân Phận Không Tầm Thường

Chương 7: Đông Quách tiên sinh và sói

Mưa phùn lất phất, phủ lên cả thế giới một lớp màu mờ ảo; bầu trời xám xịt, phản chiếu xuống mặt hồ cũng mang sắc xám, trên mặt hồ, gợn sóng lan tỏa.

Giang Nguyệt Hàn nhìn quanh, cả người chìm trong hoang mang.

Chẳng phải hắn ta vừa mới từ cửa tiệm nhỏ vô danh kia bước ra, đang ở giữa phố xá náo nhiệt sao? Sao trong chớp mắt lại xuất hiện bên bờ ao rồi?

Hắn ta nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy mặt hồ trước mắt này… Trông rất quen thuộc.

"Hửm? Trở về rồi ư?"

Giang Nguyệt Hàn hoang mang không thôi.

Khoảng hai canh giờ trước, hắn ta thấy một đứa trẻ rơi xuống nước, vội vàng nhảy xuống cứu người.

Đứa trẻ không cứu được, ngược lại là hắn ta, không hiểu sao lại xuất hiện ở một nơi phố xá sầm uất, trước cửa một tiệm nhỏ vô danh.

Giang Nguyệt Hàn đứng ở đó hơn một canh giờ, vừa lo lắng cho đứa trẻ bị rơi xuống nước, vừa hong khô y phục trên người.

Cuối cùng vẫn nghe theo tiếng gọi trong lòng, bước vào cửa tiệm nhỏ đó, tìm được câu trả lời.

Vậy mà hắn ta lại nhảy từ quận Lâm Hải phía Nam Ô quốc đến quận Cam Dương ở cực Bắc Ân quốc chỉ trong nháy mắt!

Giang Nguyệt Hàn lại cẩn thận quan sát xung quanh một lần nữa.

Không sai, quả thật là nơi hắn ta nhảy xuống nước cứu người.

Vậy thì... Những điều mắt thấy tai nghe trong hai canh giờ này, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?

Ngẩn người một lúc, Giang Nguyệt Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giơ tay lên.

Chỉ thấy một bức tranh cắt giấy được hắn ta nắm trong tay, chính là bức tranh cắt giấy "Đông Quách tiên sinh và sói" mà lão bản của tiệm tặng cho hắn ta!

"..."

Vậy, tất cả những gì hắn ta trải qua hôm nay, đều đúng là sự thật?

Giang Nguyệt Hàn nhìn mặt hồ, vẻ mặt ngây dại, nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nguyên do.

Không biết đi bằng cách nào, không biết trở về bằng cách nào, không biết tại sao lại xảy ra, không biết tại sao lại là hắn ta, không biết... Có quá nhiều điều không biết.

Giang Nguyệt Hàn lại nghĩ ngợi, quyết định tạm thời không nghĩ nữa, để sau hẵng tính tiếp.

Bây giờ điều hắn ta nên làm nhất là về nhà một chuyến!

Sau khi rơi xuống nước, Giang Nguyệt Hàn đã nhảy đến Ân quốc, còn ở bên này nhìn vào thì chính là biến mất.

Rơi xuống nước mất tích với gặp chuyện không may, về cơ bản là không khác nhau mấy.

Tên tiểu tư đi cùng hắn ta chắc hẳn đã báo tin cho người trong nhà, nếu không nhanh chóng về nhà báo bình an, phụ mẫu và cả ca ca hắn ta sẽ lo lắng đến mức nào chứ?

Nghĩ vậy, Giang Nguyệt Hàn gấp bức tranh cắt giấy lại, cất vào trong ngực giữ gìn cẩn thận, xoay người đi về hướng nhà.

Mưa rơi lất phất, người đi đường trên phố không nhiều lắm, có thì cũng là vội vàng đi qua, Giang Nguyệt Hàn nhìn con phố vắng vẻ, cũng tăng nhanh bước chân.

Đi được khoảng nửa tuần hương, người đã ướt sũng.

Giang Nguyệt Hàn đặt một tay lên ngực, bảo vệ bức tranh cắt giấy không bị ướt, một tay lau nước mưa trên mặt, nheo mắt nhìn đường.

Bỗng nhiên, một bóng người từ bên cạnh lao tới, đυ.ng thẳng vào hắn ta.

Giang Nguyệt Hàn loạng choạng lùi lại hai bước, nhíu mày nhìn người tới.

Chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân bê bết máu, bộ dạng chật vật bị va chạm ngã ngồi trên đất, vết máu đen đang hòa lẫn với nước mưa rơi xuống đất.

Giang Nguyệt Hàn giật mình, cũng không còn để ý đến việc bị đυ.ng, cúi người hỏi han.

"Cô nương, ngươi không sao chứ?"

Vẻ mặt thiếu nữ trống rỗng, cũng không nói lời nào, ánh mắt lờ đờ nhìn hắn ta một cái.

Sau đó mí mắt khép lại, ngửa người ra sau nằm trên đất, không còn động tĩnh.

Giang Nguyệt Hàn sững sờ, bước tới, ngồi xổm xuống lay lay vai thiếu nữ.

"Cô nương? Cô nương, ngươi còn ổn không?"

Thiếu nữ lay động theo lực tay của hắn ta, không có phản ứng gì, rõ ràng đã ngất đi rồi.

Giang Nguyệt Hàn ngẩng đầu, hoang mang nhìn xung quanh.

Không có người nào quen biết với thiếu nữ, tất cả mọi người đều vội vàng bỏ đi.

Hay nói cách khác, những người qua đường này đã chú ý đến tình hình ở đây, nhưng không ai có ý định giúp đỡ.

Giang Nguyệt Hàn thở dài, đưa tay đỡ thiếu nữ đang ngất xỉu trên đất dậy, đặt lên lưng mình.