Mà cô con gái ruột của bà chính là nữ chính đáng thương trong cuốn tiểu thuyết ngược này.
Hạ Mộc Tài lại thở dài, khóe môi mím lại. Cô còn chưa gặp nữ chính mà đã thấy thương thay cho cô ấy rồi.
Nói thật thì cô cũng chỉ vừa mới xuyên qua, nếu nhiệm vụ của cô là thay đổi cốt truyện, chắc chắn cô sẽ không chán nản mà ngồi trong phòng tối thở dài như thế này.
Ngược lại, nhiệm vụ của cô chính là làm tròn vai nữ phụ ác độc đến cùng.
Cô tự an ủi bản thân: "Một phàm nhân tầm thường dâng mình cho ta bán thần, đây là phúc phận của cô ta."
Giọng điệu cứng rắn bao nhiêu, trong lòng lại chột dạ bấy nhiêu.
Cô chưa từng làm chuyện xấu bao giờ. Đã là mèo chiêu tài, thì lẽ ra cô phải giúp đỡ nữ chính đáng thương mới đúng. Nhưng nhiệm vụ thành thần lại trớ trêu như thế.
"Haizz." Lại một tiếng thở dài nữa.
Người ngoài cửa vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Mộc Tài, chỉ cần gặp chị con một chút thôi. Con yên tâm, trong lòng ba mẹ con vẫn quan trọng hơn nó."
Cuối cùng, người trong phòng cũng động đậy.
Người ngồi bên cửa sổ xỏ chân vào dép, đứng dậy, đi thẳng ra cửa.
Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là gương mặt của một quý phu nhân có chút nếp nhăn, nhưng làn da được chăm sóc rất tốt.
Chính là mẹ nuôi của nguyên chủ, cũng là mẹ nuôi của Hạ Mộc Tài ở thế giới này.
Thấy cô cuối cùng cũng ra khỏi phòng, lại còn nhốt mình trong phòng tối không bật đèn, quý phu nhân lập tức đau lòng, ôm chặt cô vào lòng, khóc nức nở.
"Là lỗi của mẹ, tại sao con không phải là con gái ruột của mẹ chứ?"
Hạ Mộc Tài suýt chút nữa phun máu.
Bà ấy ôm chặt quá rồi!
Cô đẩy mãi không ra, đành phải nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, mau buông con ra đi, đừng nói vậy. Con có thể là con gái của mẹ, nhưng con gái ruột của mẹ cũng không thể không nhận. Chị ấy đã lang bạt bên ngoài hơn mười năm rồi, đáng thương biết bao."
Phu nhân nhà giàu hít hít mũi, từ từ buông Hạ Mộc Tài ra, lau khô nước mắt trên mặt, bướng bỉnh nói: “Trong lòng mẹ, con vẫn là con gái duy nhất.”
Hạ Mộc Tài bất đắc dĩ, sợ phu nhân nhà giàu xúc động lại ôm lấy cô lần nữa, bèn nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta xuống lầu gặp chị đi.”
“Ừ.” Mẹ nuôi đáp.
Những người dưới lầu không biết chuyện xảy ra trên tầng hai. Nếu như nghe thấy mẹ ruột của mình không nhận cô, gia đình này cũng không chào đón cô, có lẽ cô ấy đã sớm tuyệt vọng mà rời đi.
Dù sao thì cô ấy cũng không phải đứa trẻ ba tuổi bị thất lạc năm đó nữa. Giờ đây cô ấy đã hai mươi ba, tốt nghiệp từ một trường danh tiếng ở Giang Thành, có công việc tại một trong năm trăm công ty hàng đầu thế giới, tương lai rộng mở.