Không có gì đáng sợ cả.
Người cha ngồi trên ghế sô pha, pha trà, rót nước, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hạ Trì, bên ngoài chịu khổ rồi nhỉ? Uống chút trà Long Tỉnh hảo hạng đi, con chắc chưa từng uống loại này đâu.”
Trong giọng nói của ông ta tràn đầy khinh miệt, rõ ràng xem thường cô con gái ruột đã sống ở vùng quê hai mươi năm qua. Ông ta cùng phu nhân trên lầu là một phe, chỉ công nhận Hạ Mộc Tài mới là con gái của họ.
Mặc dù cảm thấy lời nói có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Trì nghĩ biết đâu là mình nhạy cảm quá thôi?
Cô nhận lấy tách trà từ cha ruột đưa cho, cúi người lễ phép nói: “Cảm ơn ạ.”
Không biết vì lý do gì, người đàn ông lại trợn mắt. Có lẽ là do góc nhìn của cô có vấn đề, Hạ Trì cũng không suy nghĩ nhiều.
Cô đưa tách trà lên môi, nhẹ nhàng thổi đi những lá trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm nhỏ. Đúng là trà ngon thật.
Lại một lần nữa, cô thổi lá trà, uống thêm một hớp nhỏ.
Khi gần uống hết chén trà, hai người trên tầng cuối cùng cũng đi xuống.
“Cô chính là con gái ruột bị mất tích nhiều năm của ba mẹ sao?”
Tiếng nói vang lên trước khi thấy người. Hạ Trì đặt chén trà xuống, đứng dậy, cùng cha mình nhìn lên hai người trên tầng.
Cha cô vui mừng tươi cười rạng rỡ:
“Là Mộc Tài à.”
Hạ Trì cứ tưởng cha mình bẩm sinh không thích cười, hóa ra là vì chưa từng gặp được người khiến ông ta cười từ tận đáy lòng.
Trong lòng cô không khỏi có chút mất mát và đau đớn.
Ban đầu cô muốn gặp lại mẹ ruột đã xa cách hai mươi năm, nhưng không ngờ người thu hút sự chú ý của cô lại là cô gái đứng bên cạnh bà ấy.
Khuôn mặt yêu kiều, đường nét sắc sảo, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, cô ấy chính là em gái của cô sao?
Nói cô ấy là yêu tinh mê hoặc lòng người cũng không ngoa, nhưng khí chất lại có chút lười biếng. Hạ Trì suy nghĩ một lúc, trong đầu liền hiện lên một chữ:
“Mèo.”
Đúng vậy, cô nghĩ thầm:
“Em gái trông rất giống một con mèo.”
Hạ Mộc Tài cũng bị thu hút bởi Hạ Trì dưới lầu. Gương mặt thuần khiết ngọt ngào, không có điểm gì nổi bật, nhưng lại rất ưa nhìn.
Dùng màu trắng để miêu tả cô ấy thì không tệ, nhưng Hạ Mộc Tài cảm thấy màu đen hợp với nữ chính hơn. Khi ngồi trên ngai vàng làm nữ vương, cô ấy chắc chắn sẽ rất phù hợp.
Nhận ra suy nghĩ của mình đi quá xa, cô vội vàng lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm.
[Mình đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Hạ Mộc Tài, chắc lâu lắm rồi mày chưa thấy phụ nữ xinh đẹp nên mới thế chứ gì.]