Nữ Chính Truyện Ngược Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 1

Thời tiết ở Giang Thành luôn thay đổi thất thường, một giây trước còn nắng ráo, giây tiếp theo đã nổi gió lớn, thổi bay cả ô che nắng của những sạp hàng ven đường.

Mưa lớn trút xuống, lộp bộp rơi trên cửa kính, khu biệt thự yên tĩnh chìm trong tiếng mưa rả rích.

Hạ Mộc Tài ngồi bên cửa sổ của căn biệt thự đơn lập ven đường, nghiêng đầu nhìn ra thế giới ngoài mưa. Một chiếc xe hơi màu đen lướt qua, bánh xe bắn tung nước trên mặt đường.

Chiếc xe dừng ngay trước cổng biệt thự của cô, tài xế bấm còi một tiếng. Cô biết, đây là người chị trên danh nghĩa của mình vừa được đón về từ cô nhi viện.

Căn phòng trống trải và u ám, chỉ một tiếng thở dài khẽ vang lên cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Soạt một tiếng, cô kéo rèm cửa ban công lại, căn phòng càng trở nên tối tăm hơn.

Bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: "Mộc Tài, chị con về rồi, có muốn xuống xem một chút không?"

Đó là mẹ nuôi của Hạ Mộc Tài ở thế giới này.

Cô hồi tưởng lại cốt truyện của thế giới này một tiểu thuyết tổng tài đầy ngược thân ngược tâm, còn cô thì là nữ phụ ác độc.

Nguyên chủ chính là kiểu nữ sinh tiểu học mê đấu đá với phụ nữ, dùng những thủ đoạn hạ cấp để tranh giành nam chính với nữ chính thiên kim thật sự. Và rồi, cô ta ác độc đến mức làm nữ chính gục ngã.

Dưới sự thao túng của cô ta, nam chính liên tục hiểu lầm nữ chính, ngược đãi nữ chính. Mãi đến khi nữ chính chết đi, hắn mới bừng tỉnh, đem hết tội lỗi đổ lên đầu nữ phụ ác độc cũng chính là nguyên chủ.

Nguyên chủ bị nam chính bức đến nhà tan cửa nát, cuối cùng chết thê thảm trong một con hẻm nhỏ.

Còn nam chính thì sao? Hắn ta chỉ đơn giản là đau buồn khôn xiết, đến đêm khuya thanh vắng mới nhớ về nữ chính, vừa ôm mỹ nhân vừa uống champagne, tiếc thương khổ sở.

Nghĩ đến đây, khóe môi Hạ Mộc Tài giật giật.

Tên tác giả ngu ngốc viết ra một bộ truyện cũng ngu ngốc nốt.

Nữ chính mất đi chỉ là sinh mạng, còn nam chính mất đi là tình yêu!

Yue...

Bên ngoài, người phụ nữ vẫn dịu dàng khuyên nhủ: "Mộc Tài, xuống gặp chị con một chút đi, lát nữa mẹ sẽ mua cho con chiếc túi mới nhất."

"Mộc Tài ngoan nhất, dù con không phải con ruột của ba mẹ, ba mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con đâu. Mẹ chỉ nhận định một mình con là con gái."

Người phụ nữ áp má và bàn tay vào cửa phòng cô, như thể đang ôm đứa con gái trong lòng.

Bà ấy yêu Hạ Mộc Tài hơn cả cô con gái ruột mà bà vừa tìm lại.