Tiêu Yểu ở trong cung, tin tức bế tắc, rất nhiều chuyện không thể biết được.
Dù cái chết của Vương Mẫn đã lan truyền khắp Kiến Nghiệp, nhưng trong Triều Huy Điện, cũng không ai dám nhắc đến trước mặt nàng.
Giờ đây, khi chuyện này được nhắc lại, những nghi hoặc bị đè nén bấy lâu lại trỗi dậy trong lòng nàng.
Hôm đó, bên ngoài quán rượu Phù Phong, Vương Mẫn đã ngã xuống ngay trước mặt nàng, cảnh tượng này mười ngày nửa tháng cũng khó mà quên được.
Tiêu Yểu vẫn còn nhớ vết thương sâu đến tận xương trên cổ hắn - một đao đoạt mệnh. Nếu không có võ nghệ trong người, rất khó ra tay gọn gàng dứt khoát như vậy.
Nàng nhìn Tạ Chiêu bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng có thể nghe được chút tin tức từ hắn.
Tạ Chiêu hơi sững lại, nhưng lập tức hiểu ra ý nàng, cân nhắc từ ngữ rồi kể sơ lược về chuyện này.
Những người có mặt tại quán rượu Phù Phong hôm đó, từ gia nhân trong quán đến khách nhân đến uống rượu, tất cả đều bị hộ vệ nhà họ Vương đưa về.
Ngay cả ông chủ tửu quán, dù hôm đó không có mặt, cũng bị gọi đến thẩm vấn.
Có thể mở quán rượu lớn như vậy trong thành Kiến Nghiệp, người đứng sau tất nhiên cũng có chút danh tiếng, quan hệ không ít với quan lại. Bình thường có chuyện gì, chỉ cần vung chút bạc là có thể thu xếp ổn thỏa.
Nhưng lần này người gặp nạn lại là công tử nhà họ Vương, ai cũng không cứu được.
Thế nhưng suốt nửa tháng nay, tất cả những người liên quan đã bị thẩm vấn không biết bao nhiêu lần, có người vì quá căng thẳng mà lời khai trước sau không thống nhất, bị tra tấn tra khảo.
Vậy mà vẫn không thể tìm ra hung thủ.
Công tử nhà họ Vương bị hành thích, chết ngay giữa phố, vốn đã là chuyện tổn hại thể diện. Chỉ có cách nhanh chóng tìm ra hung thủ, xử tử nghiêm khắc, mới có thể răn đe kẻ khác.
Nhưng kéo dài thêm một ngày, đầu đường cuối ngõ lại thêm một ngày bàn tán.
Khiến danh vọng nhà họ Vương trở thành trò cười trong mắt dân thường, bọn họ không thể chịu đựng nổi điều này, nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
“... Ngày Vương Lục Lang gặp nạn, Thôi Tuần từng dẫn một nữ quyến trong tộc đi ngang qua quán rượu, đưa người rời đi, vốn dĩ chẳng có gì đáng nói.”
Tạ Chiêu dừng lại một chút, dường như có phần bất đắc dĩ.
“Nhưng vì không tra ra hung thủ, bọn họ liền tìm đến Thôi Tuần.”
Tiêu Yểu giật mình, cúi đầu uống trà, che đi nửa khuôn mặt.
Ban Y nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn đá:
“Cũng chỉ là đường cùng nên giở trò thôi.”
Không ai tin rằng nữ nhi họ Thôi có liên quan đến vụ án này, nhà họ Vương làm vậy chẳng qua chỉ muốn kéo cả Thôi Tuần vào chuyện này mà thôi.
“Ngươi chủ động hỏi đến chuyện này, sao khi nghe người ta kể xong lại không nói gì nữa?”
Ban Y nhìn Tiêu Yểu, cảm thấy sự im lặng của nàng có phần khác thường.
Tiêu Yểu đang nghĩ về Thôi Tuần.
Không biết khi người nhà họ Vương đến tìm vị "đường muội" kia, Thôi Tuần đã đối phó ra sao? Nghe ý của Thôi Tuần, hắn hiện đang giúp điều tra vụ việc này, không biết có hối hận vì đã giúp nàng hôm đó không?
Nhưng những suy nghĩ này dĩ nhiên không thể nói ra, nàng chớp mắt, vô tội đáp:
“Ta chỉ tò mò, ai lại dám ra tay tàn độc với Vương thiếu gia như vậy? Nhưng chưa tra ra hung thủ, thì cũng không thể đoán được nội tình.”
Lời giải thích này nghe cũng hợp lý, Ban Y không hỏi thêm nữa, mà chuyển sang trò chuyện với Tạ Chiêu về tình trạng sức khỏe của Tùng Nguyệt cư sĩ.
Ngay cả một kẻ ít học như Tiêu Yểu cũng biết rằng đây là một đại nho danh chấn thiên hạ.
Nghe nói vị Tùng Nguyệt cư sĩ này tinh thông cả ba phái Nho – Phật – Đạo, kiến thức uyên bác, môn sinh trải rộng khắp Nam Bắc.
Vào năm Nguyên Bình, khi ông đến Kiến Nghiệp, Tuyên Đế đã cho người mời ông vào cung gặp mặt, thậm chí còn tự mình bước xuống bậc thềm nghênh đón, đủ thấy sự coi trọng đến mức nào.
Khi đó, Tuyên Đế từng muốn mời ông vào triều làm quan, nhưng bị từ chối, nói rằng không thích bị gò bó.
"Giờ chấn chỉnh lại học cung, vẫn cần một bậc hồng nho trấn giữ, ta cũng đành mặt dày đi mời sư phụ rồi…"
Tạ Chiêu cười nói.
"Nếu người vẫn không muốn vào Kiến Nghiệp, có được một bức hoành phi viết tay cũng tốt."
Quan hệ giữa Tạ Chiêu và vị sư phụ này hiển nhiên vô cùng tốt đẹp, khi nhắc đến, vừa có sự tôn kính của học trò, lại lộ ra vài phần thân thiết.
Dung mạo của hắn vốn đã rất xuất sắc, lúc này chân mày khóe mắt đều mang theo ý cười, trông chẳng khác nào một vị thần tiên bước ra từ tranh vẽ.
Tiêu Yểu ban đầu chỉ cúi mắt nhìn lớp tro tàn trong lò than đỏ, nghe một lúc, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt hắn.
Tâm tư hơi lệch đi trong thoáng chốc, nghĩ rằng, thời nay người ta gọi hắn và Thôi Tuần là "song bích", e rằng ngoài gia thế ra, điều người ta nhìn vào chính là dung mạo và phong thái.
Cả hai đều có tướng mạo bậc nhất, nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tạ Chiêu giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy giữa núi rừng, ôn hòa, dễ chịu, kiên nhẫn và tỉ mỉ, trò chuyện cùng hắn dễ khiến người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Thôi Tuần thì lại không như vậy.
Hắn giống như ngọn núi cao không thể với tới, sừng sững bất động, hoặc như kim thạch băng lạnh cứng rắn. Dù trên mặt có mang theo ý cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xa cách, khó lòng thân cận.
Tiêu Yểu không quen thuộc với Tùng Nguyệt cư sĩ, lại càng không hiểu về học cung, nên chỉ đành dùng những suy nghĩ vẩn vơ này để gϊếŧ thời gian.
Ban Y thấy nàng nhìn Tạ Chiêu thật lâu, còn tưởng thiếu nữ trẻ tuổi yêu thích cái đẹp, ngưỡng mộ tài tuấn, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ánh mắt nàng chỉ dừng nơi khoảng không, lặng lẽ xuất thần.
Nàng liền rót thêm cho Tiêu Yểu một chén trà, khẽ hắng giọng.
Tiêu Yểu hoàn hồn, vừa vặn chạm mắt với Tạ Chiêu, nhận ra hành động của nàng có chút không ổn, liền cúi đầu.
Ban Y mỉm cười hỏi:
“Trà nhà ta thế nào?”
Tiêu Yểu đáp:
“Rất ngon.”
Ban Y trêu ghẹo:
“Ngon ở điểm nào?”
Trà của nhà họ Ban cực kỳ trứ danh, từng có người ra giá nghìn vàng để mua công thức, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Nếu có ai may mắn được thưởng thức trà này, luôn sẽ dẫn điển cố ra mà ca tụng, thuở trước còn có người vì nó mà làm thơ phú, khiến danh tiếng lan xa hơn nữa.
“Ngon ở…”
Tiêu Yểu nghĩ một chút, thành thật đáp.
“Lúc đầu hơi chát, nhưng hậu vị lại ngọt dịu.”
Ban Y liền che miệng cười:
“Đúng là như vậy.”
Tiêu Yểu lại có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
“Thực ra nên nói gì đó phong nhã một chút, nhưng ta nhất thời không nghĩ ra.”
“Dùng tuyết thủy đun trà hay là truyền thừa gia tộc, cuối cùng cũng đều trở lại với chén trà này.”
Ban Y cười không hề mang ý khinh thị hay giễu cợt, chậm rãi nói:
“Ngươi cảm nhận được gì, thì nó chính là như vậy, trong mắt ta không có phân cao thấp.”
Nói rồi, nàng nhìn sang Tạ Chiêu:
“Triều Sinh thấy thế nào?”
“Nữ lang nói rất tự nhiên chân thật.” Tạ Chiêu mỉm cười.
Dù không biết đây có phải lời khách sáo để dỗ dành hay không, nhưng trong lòng Tiêu Yểu vẫn cảm thấy vui vẻ, dẫu sao ai cũng thích nghe lời hay.
Tạ Chiêu không ngồi lâu, chỉ uống một chén trà, tán gẫu với Ban Y vài câu rồi cáo từ rời đi.
Thân hình hắn cao gầy, trường bào màu trắng nguyệt nhẹ nhàng tung bay theo gió, phong thái thanh tao thoát tục.
Tiêu Yểu quang minh chính đại mà nhìn thêm vài lần.
Ban Y chỉ cười mà không nói.
Nàng không phải hạng người cổ hủ, cũng sẽ không lúc nào cũng nhắc nhở Tiêu Yểu phải giữ lễ giáo, ngay cả liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng là sai.
Dù sao, Hoàng đế Trọng Quang mời nàng đến dạy dỗ công chúa, chẳng qua cũng vì chuyện hôn sự sau này.
Nếu hôm nay Tiêu Yểu thực sự vừa ý Tạ Chiêu, cũng không có gì không tốt, biết đâu nàng sẽ vì thế mà chịu thu lại một chút kiêu căng sắc sảo?
Tiêu Yểu uống trà, còn ăn ké một bữa cơm ở nhà họ Ban, đến chiều mới chuẩn bị hồi cung.
Hiện nay, các gia tộc sĩ tộc hầu như đều có đầu bếp riêng, còn giữ bí quyết nấu nướng không truyền ra ngoài, nhiều món ăn ngay cả ngự trù trong cung cũng không sánh kịp.
Nàng đặc biệt thích món bánh anh đào của nhà họ Ban.
Ban Y nhận ra điều này, liền cố ý bảo người đóng gói một hộp để nàng mang về.
“Khi về cung, ngươi chia cho Thúy Vi cùng ăn thử.”
Tiêu Yểu tựa lưng vào gối êm, cùng Thanh Hòa bàn luận.
“Không biết mứt anh đào này làm thế nào, hương vị thơm ngon, mùa đông mà vẫn có thể thưởng thức được món ngọt thế này…”
Nàng chưa kịp nói hết câu thì xe đột nhiên dừng lại.
Thanh Hòa hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Thưa công chúa, có người chặn xe..."
Cách lớp rèm xe, vẫn có thể nghe ra giọng của Lục An mang theo chút hoảng loạn. Hắn hầu hạ bên cạnh Hoàng đế Trọng Quang đã lâu, những chuyện bình thường vốn không thể khiến hắn thất thố như vậy.
Tiêu Yểu vừa định vén rèm xe lên xem, lại nghe Lục An dường như thở phào nhẹ nhõm:
"Là người nhà họ Thôi."
Một giọng nói xa lạ vang lên:
"Lang quân nhà ta thỉnh nữ lang dời bước."
Lang quân nhà họ Thôi, Tiêu Yểu chỉ từng gặp qua một người, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đây là do Thôi Tuần sắp đặt.
Nàng hơi nhướn mày, không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Chưa nói đến việc tại sao Thôi Tuần biết nàng xuất cung, lại đi qua nơi này.
Chỉ riêng con người hắn, luôn tuân thủ lễ nghi, không bao giờ vượt quá khuôn phép, vốn không nên làm ra chuyện ngang nhiên chặn xe công chúa như thế này.
Nhưng hắn vẫn làm.
Điều đó chứng tỏ, Thôi Tuần hiện tại chắc chắn đang gặp chuyện khó giải quyết, nên mới phải làm vậy.
Tiêu Yểu cũng không vì sự phiền toái bất ngờ này mà khó chịu, chỉ dặn Lục An nghe theo lời họ, đánh xe đến U Hoàng Cư.
Trong U Hoàng Cư, mỗi cây cổ cầm đều có giá hàng trăm lạng vàng, ngay cả giới sĩ tộc bình thường cũng khó có thể mua nổi, dân thường lại càng không dám đặt chân đến, vì vậy nơi này vô cùng yên tĩnh và thanh vắng.
Đứng trên lầu cao phóng tầm mắt, có thể ngắm trọn phong cảnh Tần Hoài.
Thôi Tuần thỉnh thoảng sẽ đến đây, có khi gảy đàn, có khi chỉ lặng lẽ ngồi đó suốt nửa ngày.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên cầu thang gỗ, Thôi Tuần liền đưa tay ấn lên dây đàn đang rung động không ngừng, âm thanh tức thì dừng lại.
Tiêu Yểu một mình bước lên lầu, lần nữa gặp lại Thôi Tuần.
Cánh cửa sổ trúc dài mở rộng, bên cạnh có một lò nhỏ đang nấu trà, Thôi Tuần ngồi sau cây đàn, tà áo trắng muốt rũ xuống đất, tán rộng như đóa đàm hoa.
Tiêu Yểu trước nay chưa từng đến nơi này, khi trông thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bất giác sững người.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, lúc này không phải thời điểm để dạo ngắm phong cảnh, liền dừng bước cách Thôi Tuần vài bước, dứt khoát nói:
"Thiếu khanh tìm ta, là vì chuyện của Vương Mẫn?"
Không hỏi han, không khách sáo, thẳng thắn đi ngay vào vấn đề.
Thôi Tuần nhìn nàng đầy sâu sắc, cũng bỏ qua những lời như "hành động vội vàng, nhiều phần thất lễ", chỉ khẽ gật đầu:
"Phải."
"Nhưng những gì ta thấy và nghe được hôm đó, chẳng phải đã nói hết cho ngươi rồi sao?"
Tiêu Yểu nói xong, chợt hiểu ra điều gì, kinh ngạc nói:
"Các ngươi có kẻ tình nghi, nhưng chưa dám chắc, nên muốn ta đến nhận diện?"
Thôi Tuần lại đáp:
"Phải."
Rõ ràng mới không lâu trước đó, lúc uống trà ở Miểu Yên Đình, Tạ Chiêu còn nói rằng vụ án này vẫn chưa có tiến triển gì, không ngờ ngay sau đó, tình thế lại thay đổi như vậy.
Tiêu Yểu nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, nhất thời không nói nên lời.
"Xin công chúa để lại thị vệ đi theo, để che mắt người ngoài, đích thân cùng ta đi một chuyến."
Thôi Tuần đã sắp xếp xong xuôi, đứng dậy nói:
"Làm phiền rồi."
Lời hắn nói nghe có vẻ khách khí, nhưng thực chất lại không để lại cho nàng đường từ chối.
Khi Tiêu Yểu còn đang do dự, Thôi Tuần đã đưa chiếc mũ màn che mặt chuẩn bị sẵn cho nàng, sắc mặt lạnh nhạt.
Tiêu Yểu cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn.
Dù sao thì chuyện này vốn chẳng liên quan gì nhiều đến Thôi Tuần, hắn cũng chẳng cần phải cùng nhà họ Vương lao đao như vậy. Chỉ là hôm đó, vì một câu "đường muội" lấy cớ cứu nàng, hắn lại bị kéo vào vòng xoáy này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Yểu nhận lấy màn che, đội lên tóc.
Tấm lụa mỏng buông xuống, dài đến tận đầu gối, che đi quá nửa dáng người nàng.
Nàng bước theo sau Thôi Tuần, rời khỏi U Hoàng Cư bằng cửa bên ít ai chú ý, rồi lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu.
Bên trong xe có chút ngột ngạt, hơn nữa Thôi Tuần đã sớm nhìn thấy dung mạo của nàng, nên Tiêu Yểu cũng chẳng e ngại, liền vén nhẹ tấm màn che lên.
Đây chính là chiếc xe ngựa hôm trước Thôi Tuần dùng để cứu nàng.
Bố trí bên trong vẫn không có gì thay đổi, vẫn là chiếc án thư kia, vẫn là những cuốn sách trải đầy trên bàn. Chỉ khác một điều, bộ ấm trà thanh từ trước đây đã biến mất, thay vào đó là bộ trà cụ bạch ngọc.
Tiêu Yểu quỳ ngay ngắn, thử thăm dò mở lời:
"Nghe nói vụ án này trước đó vẫn chẳng có tiến triển gì. Vậy hai ngày nay, làm sao tìm ra hung thủ?"
Thôi Tuần không có thời gian tự mình điều tra, chỉ điều một tiểu lại giỏi thẩm vấn từ chỗ đình úy đến, dặn người nhà họ Vương nghe theo hắn, không cần làm những chuyện thừa thãi.
Tiểu lại này họ Thuần Vu, tên Đồ.
Xuất thân từ một gia tộc sĩ tộc đã sa sút, gia cảnh nghèo khổ, sau nhiều lần xoay xở mới nhờ vả được đến Thôi gia, mong có thể tìm một chức quan nhỏ.
Chuyện nhỏ như vậy vốn không đáng để Thôi Tuần để tâm, chỉ là hôm ấy tình cờ nghe thấy hắn tranh luận với người khác, phản ứng nhanh nhạy, tư duy rõ ràng, liền tiến cử hắn đến đình úy.
Hai năm nay, hắn cũng đã phá được một vài vụ án.
Thuần Vu Đồ không hề dùng hình phạt, chỉ kiên trì đối thoại với bọn họ.
Theo lời hắn nói, những người này không có khả năng tham gia vào vụ án. Nếu thật sự có kế hoạch gϊếŧ người, thì sau khi sự việc xảy ra, há lại có thể ngồi yên tại đó chờ chết?
Nhưng có nhiều cặp mắt như vậy, ắt hẳn sẽ có người nhìn thấy điều gì đó, chỉ là họ chưa ý thức được mà thôi.
Dùng hình phạt tra khảo vô ích, chỉ khiến họ hoảng loạn, đến mức thần hồn nát thần tính mà ăn nói bừa bãi. Chỉ có thể chậm rãi tra hỏi, bóc tách từng manh mối một.
Nếu ngay từ đầu nhà họ Vương không chen vào, giao thẳng cho đình úy xử lý, có lẽ cũng không bị kéo dài đến tận bây giờ.
Nhưng những chuyện này, Thôi Tuần không nhắc đến, chỉ đơn giản nói:
"Bất kể làm gì, đều sẽ để lại dấu vết."
Tiêu Yểu không hài lòng với sự qua loa rõ ràng này, lại hỏi:
"Vậy tại sao người này lại gϊếŧ Vương Mẫn?"
Thuần Vu Đồ được Thôi Tuần nâng đỡ mới có ngày hôm nay, đương nhiên sẽ báo cáo tường tận cho hắn.
Nhưng Thôi Tuần không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn Tiêu Yểu, thẳng thắn nói:
"Công chúa không muốn chỉ mặt người đó?"
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, hôm trước cũng chính trong chiếc xe này, Tiêu Yểu đã đinh ninh rằng người kia gϊếŧ Vương Mẫn là để báo thù, trong lời nói đã có phần thiên vị.
Tiêu Yểu bị hắn nói trúng tim đen, môi đỏ khẽ động, nhưng lại chẳng thể phản bác.
"Chuyện này công chúa không cần bận tâm."
Giọng Thôi Tuần vẫn bình thản, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.
"Người chỉ cần nhìn rồi xác nhận phải hay không phải."
Xe ngựa đi qua con đường hẻo lánh, xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng bánh xe lăn qua những phiến đá xanh.
Tiêu Yểu im lặng hồi lâu, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, liền nói:
"Thiếu khanh chưa từng nói với phụ hoàng ta về chuyện ở quán rượu Phù Phong."
Nếu hắn giống như Tạ Chiêu, là người dễ tính, nàng sẽ không lấy làm lạ.
Nhưng Thôi Tuần hiển nhiên không phải như vậy.
Hắn hôm nay càng lạnh lùng xa cách, càng khiến người khác không thể mạo phạm, thì Tiêu Yểu lại càng cảm thấy kỳ quái.
Thôi Tuần không đáp, thậm chí chẳng buồn ngước mắt, xem như ngầm thừa nhận.
Tiêu Yểu liền nghiêng người tới gần, đầu ngón tay nhẹ gõ lên án thư, lại hỏi:
"Tại sao thiếu khanh lại giúp ta che giấu?"
Không nên lại gần như thế.
Bên trong xe vẫn là mùi hương lạnh lẽo mà hắn quen dùng, nhưng giờ đây dường như lại hòa lẫn chút hương ngọt ngào thoang thoảng, khiến hắn nhíu mày, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi trang kinh thư trên bàn, nhìn thẳng vào Tiêu Yểu.
Hôm nay nàng có trang điểm, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm, không hề chớp.
Thôi Tuần chậm rãi nói:
"Chẳng phải đây chính là điều công chúa mong muốn sao?"
Tiêu Yểu khẽ gật đầu, khuyên tai khẽ rung động.
Nhưng nàng vẫn chưa rời đi, trái lại còn nở nụ cười:
"Ta có điều mong muốn, thiếu khanh liền sẵn lòng đáp ứng sao?"