Gãy Trúc, Vỡ Ngọc

Chương 9: Cảm xúc rung động của thiếu niên, luôn đến bất ngờ, chẳng thể che giấu

Thôi Tuần hiếm khi lâm vào cảnh cứng họng, không biết đáp thế nào.

Nhưng lúc này, khi nhìn Tiêu Yểu ở ngay trước mắt, hắn lại chẳng thể trả lời.

Tại sao hắn không báo cho Hoàng đế Trọng Quang biết chuyện công chúa xuất hiện ở quán rượu Phù Phong?

Rời khỏi Kỳ Niên điện hôm đó, Thôi Tuần cũng từng tự hỏi điều này.

Rõ ràng chỉ cần nói rõ đầu đuôi là đủ, còn bệ hạ sẽ xử lý ra sao, đó là chuyện giữa phụ thân và nữ nhi.

Thế nhưng, quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại do dự, để rồi bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất để hồi bẩm.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể quy tất cả cho một khoảnh khắc mềm lòng...

Sáng hôm đó, khi Tiêu Yểu đυ.ng phải hắn trên đường đến Kỳ Niên điện, nàng trông có phần lấm lem, đáng thương; đến lúc vô tình lướt qua nhau bên ngoài điện, trên người còn vương mùi rượu thuốc, bộ dạng muốn nói lại thôi, tâm tư thế nào, cũng không khó đoán.

Đây thực ra chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng vấn đề là nó lại xảy ra với hắn.

Vì vậy, suốt hai ngày qua, khi người nhà họ Vương tìm đến hắn để truy hỏi về vị "đường muội" kia, Thôi Tuần gần như đã mất kiên nhẫn, chỉ muốn dứt khoát chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt.

Trong mắt hắn, điều Tiêu Yểu nên làm là đến nhìn một cái, gật đầu xác nhận, rồi sau đó quay về cung, ngoan ngoãn làm công chúa của nàng.

Chứ không phải như bây giờ...

Gần đến mức này, như thể nhất định phải ép hắn mở miệng nói ra điều gì đó mới chịu buông tha.

Cuối cùng, Thôi Tuần vẫn không trả lời, chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái, trong mắt đầy vẻ không hài lòng.

Lúc này, Tiêu Yểu mới chịu ngồi thẳng lại.

Thế nhưng không biết là vì ở cạnh Thôi Tuần khiến thời gian trôi chậm hơn, hay là do con đường này thật sự dài quá, nàng đã cúi đầu đếm xong từng cánh hoa thêu trên váy, mà vẫn chưa đến lúc xuống xe.

Chán nản đến cực độ, nàng chỉ có thể nhìn sang người duy nhất còn đang thở trong xe.

Nhưng Thôi Tuần hiển nhiên là kiểu người thích yên tĩnh, không thích động, quý chữ như vàng, chỉ tập trung xem tấu chương, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của nàng.

Tạ Chiêu từng nhắc, dạo này Thôi Tuần đang hao tâm tổn trí vì chuyện trùng kiến Học cung.

Hắn trông có vẻ thật sự bận rộn, trên án thư chồng văn thư so với lần trước lại nhiều hơn không ít.

Nếu để Tiêu Yểu xem, sợ rằng đọc đứt quãng cũng phải mất đến mười ngày nửa tháng chưa chắc đã xem hết.

Tiêu Yểu không hề che giấu ánh mắt quan sát của mình, rất nhanh đã bị Thôi Tuần phát hiện. Hắn ngẩng đầu hỏi:

“Có chuyện gì?”

Tiêu Yểu trầm mặc trong chốc lát, tùy tiện tìm một cái cớ:

“Khát nước.”

Ánh mắt Thôi Tuần thoáng dừng lại trên đôi môi đỏ thắm của nàng, sau đó cụp xuống, rót cho nàng một chén trà.

Trước đó ở chỗ Ban phu nhân, Tiêu Yểu đã uống không ít trà.

Nàng cũng không quá thích hương vị trà của Thôi Tuần, luôn cảm thấy có chút đắng chát, chỉ nhấp môi một chút, rồi thờ ơ ngắm nghía chén ngọc bạch trong tay.

Chất ngọc thượng hạng, trong suốt, bóng mịn, vừa nhìn đã biết là vật quý giá.

Nàng còn nhớ lần trước Thôi Tuần dùng một bộ trà cụ thanh sứ, men sứ cũng vô cùng tinh xảo, thậm chí so với bộ dụng cụ Hoàng đế Trọng Quang sử dụng trong Kỳ Niên điện còn có phần hơn.

Vậy mà mới mấy ngày trôi qua, nói đổi là đổi ngay.

Những thế gia vọng tộc như họ Thôi, truyền thừa qua mấy trăm năm, nền tảng vững chắc, dĩ nhiên không thể so với hoàng thất đang ngày một suy tàn.

Đang lúc Tiêu Yểu thất thần nhìn chiếc chén, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Nàng khẽ thở phào, định đứng dậy, nhưng lại bị Thôi Tuần cản lại.

“Màn che.”

Tiêu Yểu cũng chỉ thờ ơ đáp một tiếng “ồ”, rồi thả tấm lụa mỏng vừa vén lên xuống, che đi phần lớn thân hình.

Đi bên cạnh Thôi Tuần, nàng vẫn có chút kiêng dè.

Nghĩ đến việc hiện tại mình đang lấy thân phận nữ nhi Thôi gia để ra ngoài, nàng cũng chậm bước lại, dù trong lòng hiếu kỳ nhưng vẫn không dám nhìn nhiều.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể ngờ rằng nhà họ Vương lại có cả một nhà lao bí mật thế này?

Lạnh lẽo, ẩm thấp, càng đi vào trong càng tối tăm đến mức không thấy ánh sáng, từ đâu đó vẳng đến những tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Thôi Tuần cũng chưa từng đến nơi này, ánh mắt lướt qua, đáy mắt tối trầm.

Người hầu nhà họ Vương cung kính dẫn hắn vào một gian thạch thất.

Bên trong, Thuần Vu Đồ đang thẩm vấn một người.

Trên bàn hắn bày một chồng giấy ghi khẩu cung, nét chữ tiểu khải chi chít dày đặc, thỉnh thoảng còn có dấu khoanh tròn.

Ngồi đối diện hắn là một nam nhân cao gầy, mặc hắc y, tay chân bị xích sắt khóa chặt.

“Ngươi vì sao lại mưu hại lang quân?”

Giọng người đàn ông khàn đặc, chậm rãi nói:

“Nếu lang quân còn sống, ta mỗi tháng đều có lương thực, tiền bạc để nhận. Hắn xảy ra chuyện, ai cũng không thể thoát tội.”

“Thạch Phong Niên, ngươi có một muội muội.”

“Đầu năm nay, Vương Lục Lang để mắt đến nàng, giữ nàng lại trong phòng hầu hạ. Tháng bảy, hắn uống rượu say, vô ý gϊếŧ chết nàng.”

Giọng Thuần Vu Đồ không gợn chút cảm xúc, vài câu ngắn gọn đã lướt qua một sinh mạng.

“Đúng vậy...”

Thạch Phong Niên bỗng bật cười.

“Nhưng lang quân đã đưa cho nhà ta một trăm quan tiền, một trăm thạch lương, còn có mười xấp lụa, coi như đã bồi thường chuyện này.”

“Đó là hắn tự cho rằng đã bồi thường xong.”

Thuần Vu Đồ khẽ khoanh một nét trên tờ khẩu cung bằng cây bút đã khô mực, lạnh nhạt nói.

“Nhưng ngươi vẫn hận hắn. Đầu tháng trước, khi mẹ ngươi qua đời, ngươi đã bắt đầu nung nấu ý định gϊếŧ hắn.”

Người bình thường không thể nào hiểu được cách hành xử của Vương Mẫn. Ai lại có thể tiếp tục giữ một người hầu bên cạnh mình sau khi đã hại chết người thân của kẻ đó chứ?

Lẽ nào chỉ cần cho tiền bạc và lương thực là có thể xóa sạch ân oán?

Thuần Vu Đồ chỉ có thể quy tất cả vào sự ngông cuồng và ngu xuẩn của một kẻ kiêu ngạo.

Thạch Phong Niên trầm mặc không nói, Thuần Vu Đồ cũng không ép hắn phải thừa nhận, chỉ đứng dậy chắp tay thi lễ với Thôi Tuần:

“Phiền công tử đích thân đến đây một chuyến.”

Giữa nơi u ám bẩn thỉu này, sự hiện diện của Thôi Tuần dường như hoàn toàn lạc lõng.

“Không sao.”

Thôi Tuần gật đầu, sau đó nghiêng người nhìn về phía Tiêu Yểu.

“Thế nào?”

Tiêu Yểu có trí nhớ rất tốt.

Ngay khi vừa bước vào gian thạch thất, chỉ cần liếc qua một lượt, trong lòng nàng đã có đáp án.

Chỉ là, sau khi nghe mấy câu thẩm vấn, cán cân trong lòng nàng vốn đã chẳng mấy cân bằng, nay lại càng nghiêng về một phía.

Vốn dĩ nàng đã không ưa gì Vương Mẫn. Từ ngày hôm đó, khi xe ngựa của hắn cùng đám nô tài phóng qua trên phố, bắn bùn đất lên nửa vạt áo của nàng, nàng đã có thành kiến với hắn.

Giờ đây nghe được toàn bộ sự việc, biết rằng người này ra tay chỉ để báo thù cho muội muội, nàng lại càng không muốn chỉ điểm hắn.

Bởi vì chỉ cần nàng gật đầu, người này chắc chắn sẽ không còn đường sống.

Dưới ánh mắt của Thôi Tuần, Tiêu Yểu biết mình không thể tiếp tục im lặng, đành lấy hết can đảm lên tiếng:

“Ta… hôm đó ta quá hoảng loạn, nhìn cũng không rõ… Nếu nhất định phải nói, thì người này và kẻ ta gặp hôm đó, cũng không giống nhau cho lắm…”

Thôi Tuần hơi nhíu mày một cách khó nhận ra.

Thuần Vu Đồ lại chỉ lắc đầu, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ:

“Nữ lang không giỏi nói dối.”

Những năm qua ở chốn đình úy, hắn đã xử lý vô số vụ án, khả năng quan sát sắc mặt con người tự nhiên là hạng nhất. Dù cách một tấm màn che, không thể thấy rõ, nhưng chỉ nhìn đôi tay đang siết chặt đan vào nhau, nghe giọng nói ngập ngừng của nàng, cũng đã có thể đoán ra được phần nào.

“Ta…”

Tiêu Yểu vốn đã chột dạ, lại bất ngờ bị vạch trần, nhất thời không biết phải nói gì, theo bản năng nhìn về phía Thôi Tuần.

Thế nhưng Thôi Tuần chẳng hề tỏ thái độ, chỉ nhàn nhạt nói với Thuần Vu Đồ:

“Ngươi đã rõ trong lòng, vậy thì cứ sắp xếp hồ sơ vụ án rồi giao cho nhà họ Vương. Việc xử trí sau đó, chính là chuyện của bọn họ.”

Thuần Vu Đồ cung kính đáp:

“Vâng.”

Hắn lại quay sang Tiêu Yểu, chậm rãi nói:

“Người này là gia nô của Vương lang, những năm qua làm việc cho hắn, trên tay cũng không phải chưa từng dính máu, chẳng thể xem là hoàn toàn vô tội.”

“Hơn nữa, nếu vụ án này cứ dây dưa không kết thúc, những bách tính vô can bị cuốn vào sẽ ra sao? Há chẳng phải sẽ phải chịu thêm nhiều khổ ải?”

Những lời này thực ra chỉ là để an ủi nàng.

Tiêu Yểu hiểu rõ điều đó, dù lòng vẫn nặng trĩu nhưng vẫn ậm ừ đáp một tiếng.

Thôi Tuần không bình luận gì, chỉ nhắc nhở:

“Nên về rồi.”

Không cần hắn nhắc, Tiêu Yểu cũng chẳng còn muốn ở lại nơi này, lập tức phất tay áo rời đi.

Lúc đến, nàng từng bước chậm rãi theo sau Thôi Tuần, nhưng khi đi lại chẳng buồn đợi hắn, cứ thế bước ra trước.

Thực ra, hành động này không hợp với lễ nghi.

Thuần Vu Đồ không ngờ nhà họ Thôi lại có một nữ lang chẳng hề xem trọng đại công tử như vậy. Hắn không nói gì, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát phản ứng của Thôi Tuần.

Thôi Tuần chỉ sững lại trong thoáng chốc, gương mặt thanh nhã không lộ chút cảm xúc, hàng mi đen nhánh khẽ cụp xuống, che giấu đi tâm tư trong mắt.

Sau đó, hắn cũng rời đi.

Trên đường từ phủ họ Vương trở về U Hoàng cư, Tiêu Yểu hiếm khi trầm lặng như vậy, chẳng nói một lời, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thôi Tuần thêm một ít hương liệu vào lư hương đồng khảm vàng.

Mùi hương trầm lặng mà thanh thoát dần lan tỏa, xua đi mùi ẩm thấp còn vương lại từ nhà lao tư gia.

Hắn vẫn đang xem bản tấu trình về việc trùng tu học cung mà ngự sử trị thư dâng lên hôm qua, nhưng tư duy bị ngắt quãng từ trước nên chưa thể tiếp nối, cầm trên tay hồi lâu vẫn chưa lật sang trang tiếp theo.

Khi xe ngựa dừng lại trước U Hoàng cư, Tiêu Yểu gần như không chờ được mà lập tức bước xuống, còn Thôi Tuần thì vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hắn không thích có Tiêu Yểu ở bên.

Dù nói chuyện hay im lặng, nàng cũng đều khiến người ta không thoải mái.

Nhưng ngay khi cửa xe mở ra, một giọng nói trong trẻo liền vang lên, mang theo vài phần vui mừng bất ngờ:

“Đại ca hôm nay sao lại tới đây?”

Tiêu Yểu lúc nhận ra thì đã muộn, vô tình đối diện với người vừa tới.

Đó là một thiếu niên chưa đến tuổi đội mũ trưởng thành, vận áo xanh, dung mạo có vài phần giống Thôi Tuần, nhưng đường nét vẫn còn chút non nớt, ánh mắt trong trẻo.

Tiêu Yểu vội vàng xuống xe, gió bấc thổi tới làm tấm màn che khẽ bay lên.

Thiếu niên đứng đờ ra tại chỗ, mặt trắng bệch thoáng chốc ửng đỏ, nhất là hai vành tai, đỏ rực đến mức khó tin.

Tiêu Yểu biết đây là công tử nhà họ Thôi, nhưng trong tình huống này cũng không biết phải chào hỏi thế nào, chỉ có thể cười gượng một cái, đưa tay kéo lại tấm khăn che mặt rồi nhanh chóng bước vào U Hoàng Cư.

Ánh mắt thiếu niên vẫn dõi theo nàng, mãi đến khi phu xe khẽ ho một tiếng gọi:

“Ngũ lang.”

Lúc này hắn mới hoàn hồn, chuyển ánh mắt sang vị đại ca đang ngồi trong xe với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Đại ca.”

Hắn chột dạ gọi một tiếng, nhưng mặt vẫn còn nóng ran.

Cảm xúc rung động của thiếu niên, luôn đến bất ngờ, chẳng thể che giấu.

Thôi Tuần khẽ nhíu mày:

“Đệ thất lễ rồi.”

“Dạ.”

Hắn cúi đầu nhận lỗi, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Đại ca, vị nữ lang này là…”

Dùng lời lẽ qua loa như “đường muội” để lấp liếʍ với người ngoài thì tạm được, nhưng với một người trong nhà như Thôi Thiều, làm sao có thể che giấu?

Hơn nữa, sớm muộn gì Tiêu Yểu cũng sẽ chính thức lộ diện. Năm mới sắp đến, tiệc tùng qua lại nhiều, không chừng chẳng bao lâu nữa hai người họ sẽ còn gặp lại.

Huống hồ, Thôi lão gia vốn đã có ý muốn tác thành hôn sự này, nên cũng không ngại nhắc đến.

Nhưng Thôi Tuần lại không tán thành mối hôn nhân này.

Chỉ qua mấy lần tiếp xúc, hắn đã chắc chắn rằng nàng công chúa này không thích hợp để gả vào nhà họ Thôi.

Thôi Tuần gập tấu chương lại, bình thản hỏi:

“Bài vở của đệ thế nào rồi?”