Gãy Trúc, Vỡ Ngọc

Chương 7: Tạ Chiêu

Tiêu Yểu lúc đến thì vội vàng và chật vật, nhưng khi rời đi, không cần mở miệng, đã có nội thị bung ô đưa nàng về suốt dọc đường.

Bên phía Triều Huy Điện cũng nhanh chóng nhận được thánh chỉ do Cát Vinh truyền đến.

Khi Tiêu Yểu phất tay áo rời đi, bà Chung đã biết chuyện hôm nay coi như hỏng bét.

Nhưng trong cung ai ai cũng rõ, Hoàng đế Trọng Quang tính tình hiền hòa, hành sự ôn nhu, bà Chung đoán chắc cũng không đến mức nổi trận lôi đình, nhiều lắm chỉ phạt vài tháng bổng lộc để răn đe.

Thế nhưng khi nghe Cát Vinh truyền chỉ, sắc mặt bà ta tái nhợt, trắng bệch rồi lại xám xịt.

Bà ta dày công gây dựng vị thế trong cung bao năm, vậy mà hôm nay lại mất hết thể diện. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này có còn ai chịu nghe lời bà ta nữa hay không, khó mà nói trước được.

"Cát thường thị, chuyện hôm nay quả thực là ta làm chưa thỏa đáng, nhưng xuất phát điểm cũng chỉ vì muốn tốt cho công chúa..."

Bà Chung không còn vẻ ung dung thường ngày nữa, nắm chặt tay A Trục, kéo nàng ta lên trước.

"Ta chỉ sai người đánh phạt Thanh Hòa, chính nàng ta, chính nàng ta làm việc bất lực nên mới khiến công chúa bị thương!"

A Trục vốn đã hoảng hốt sẵn, lại bị bà Chung bóp tay quá chặt, móng tay cắt tỉa gọn gàng gần như ghim sâu vào da thịt, đau đến mức nước mắt nàng ta cũng rơi xuống.

Lúc này chẳng còn quan tâm được gì nữa, nàng ta lập tức quỳ xuống dập đầu, khóc lóc thảm thiết:

"Nô tỳ oan uổng, nô tỳ cũng chỉ nghe lệnh hành sự mà thôi..."

"Ta đến là để truyền thánh ý, chứ không phải để xử án."

Cát Vinh nhìn màn kịch trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng.

"Kẻ nào xem công chúa như nữ tử yếu đuối có thể ức hϊếp, phạm thượng khi chủ, kẻ đó phải tự gánh hậu quả."

"Chưởng ty ở trong cung đã nhiều năm, lúc này nên biết điều một chút, giữ lại cho mình chút thể diện đi."

Chuyện này không còn là việc mà bà ta có thể đổ trách nhiệm để toàn thân rút lui nữa. Bà Chung hiểu rõ điểm này, cuối cùng cắn răng buông A Trục ra.

"Thánh thượng nhân từ, vẫn giữ lại chức vị chưởng ty cho ngươi. Cũng mong ngươi ghi nhớ hoàng ân, đừng có giở trò gì. Nếu sau này có lời đồn nhảm nào làm tổn hại thanh danh của công chúa truyền ra ngoài..."

Cát Vinh tuy vẫn cười, nhưng ánh mắt lại không mấy thiện ý, nhất là khi kết hợp với vết sẹo trên mặt hắn, càng lộ ra mấy phần dữ dằn.

Bị hắn nói trúng tâm tư, bà Chung chỉ cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, đến cả lời cũng không thốt ra được.

Cát Vinh ra lệnh:

"Mời Chung chưởng ty trở về."

Khi Tiêu Yểu quay lại Triều Huy Điện, nơi này yên tĩnh lạ thường, không còn cảnh căng thẳng như buổi sáng nữa.

Bà Chung cùng những nữ sử thân tín của bà ta đã biến mất không thấy bóng dáng, đám nội thị, cung nữ cũng đã nhận được chỉ dụ, ai nấy đều đang thu dọn đồ đạc của mình, phải rời đi trước giờ Ngọ.

Cát Vinh nói:

"Lão nô đã cho người đến Nội Sử Ty truyền tin, sẽ đưa những thị tùng trung thành, đáng tin cậy đến đây để công chúa đích thân chọn lựa."

"Vẫn là phiền ông giúp ta xem xét một chút đi."

Tiêu Yểu không mấy bận tâm, chỉ thản nhiên nói:

"Nhưng mà sau chuyện này, hẳn cũng chẳng có ai dám làm càn nữa."

Lúc bà Chung muốn gϊếŧ gà dọa khỉ, lập quy củ với nàng, hẳn là không ngờ cuối cùng bản thân lại chính là con gà bị gϊếŧ để răn đe kẻ khác.

Thúy Vi bước tới, chạm vào tay áo nàng đã bị nước mưa làm ướt:

"Ta đi nấu canh gừng nhé..."

"Chỉ là mưa nhỏ thôi, không đáng phải uống canh gừng gì cả." Tiêu Yểu hỏi:

"Thanh Hòa đâu?"

"Thanh Hòa không sao, cũng đã bôi thuốc rồi. Ta thấy muội ấy mệt quá, liền bảo muội ấy về phòng nghỉ ngơi trước."

Thúy Vi lại nhìn vết thương trên cánh tay Tiêu Yểu, đầy áy náy:

"Là ta phản ứng chậm chạp."

"Ngươi chịu đòn thay ta, cũng không hiệu quả bằng chính ta tự mình lãnh một roi."

Tiêu Yểu nhíu mày, nhịn đau mà cười:

"Nếu lát nữa phụ hoàng lại muốn mắng ta, có khi nhìn thấy vết thương này, người sẽ mềm lòng chăng."

Thúy Vi sững lại:

"Sao thánh thượng lại làm vậy?"

Tiêu Yểu cắn môi:

"Có lẽ lát nữa ngươi sẽ biết."

Nàng tất nhiên là mong mọi chuyện đừng vỡ lở ra, nhưng cũng không dám đặt kỳ vọng quá lớn.

Dù gì thì Thôi Tuần cũng là người cực kỳ tuân thủ quy củ, sáng nay lại bị nàng đυ.ng phải, nếu hắn đi mách tội mà không thêm mắm dặm muối thì cũng đã xem như nhân từ rồi.

Thế nhưng mãi đến buổi trưa, khi đám thị vệ mới của Triều Huy Điện đã đến bái kiến Tiêu Yểu và bắt đầu sắp xếp lại cung điện có trật tự, bên phía Kỳ Niên Điện vẫn không có tin tức gì truyền đến.

Ngược lại, Lục An - người đã bị bà Chung đuổi ra khỏi cung thì đã quay về.

Lúc trở lại Triều Huy Điện, nhìn thấy cung nhân trong điện đều là những gương mặt xa lạ, hắn lập tức biết ngay đã có chuyện xảy ra.

Nghe Thúy Vi kể lại đầu đuôi, Lục An tức giận nói:

"Thảo nào sáng sớm hôm nay, lão bà ấy cố ý sai ta ra ngoài cung đưa lễ vật đến phủ họ Ban, thì ra là để bày trò, cố ý đuổi ta đi."

Lục An không giống với Thúy Vi và những người khác, hắn vốn theo Hoàng đế Trọng Quang đến Kiến Nghiệp, trước kia từng hầu hạ trong Kỳ Niên Điện, sau khi Tiêu Yểu vào cung mới được điều đến Triều Huy Điện quản sự.

Nếu sáng nay hắn ở đây, đám cung nhân kia chắc chắn sẽ không dám mặc cho bà Chung sai bảo như thế.

"Là nô tài sơ suất, để công chúa chịu ủy khuất rồi." Lục An đầy hối hận.

"Không trách ngươi."

Tiêu Yểu ấn ấn cổ họng có chút khó chịu, tùy ý hỏi:

"Ngươi đã đến phủ họ Ban, vậy người kia có nói khi nào đến chưa?"

Lục An gật đầu:

"Ngày mai sẽ đến."

Tiêu Yểu vốn đã ngồi không ngay ngắn, nghe vậy liền uể oải nằm gục lên chiếc bàn nhỏ, phất tay ra hiệu hắn lui xuống.

Lục An cố nhịn cười:

"Công chúa không cần lo lắng. Ban đại gia danh tiếng rất tốt, hôm nay nô tài cũng đã gặp mặt, âm thầm quan sát, thấy người không phải hạng cổ hủ."

Tiêu Yểu tin vào mắt nhìn người của hắn.

Chỉ là nghĩ đến việc bà Chung cũng hết lời ca ngợi Ban thị, mong sớm ngày mời người vào cung cùng dạy dỗ nàng, lại không khỏi có chút e ngại.

Hôm sau, vị "Ban đại gia" trong truyền thuyết – Ban Y đến Triều Huy Điện.

Bà trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.

Y phục màu lam thẫm, trên người không hề đeo vàng bạc châu báu, chỉ có một cây trâm ngọc cài tóc, bên hông thắt một dải bạch ngọc cấm bộ, từng bước đi đều nhẹ nhàng, khoan thai.

Tư thái thanh nhã, ánh mắt trầm lặng, như mặt nước hồ sâu mà làn gió xuân cũng chẳng làm gợn sóng.

Tiêu Yểu bất giác nhẹ cả hơi thở, cung kính chào hỏi.

"Công chúa không cần câu nệ."

Ban Y lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm, hai tay dâng lên, mỉm cười dịu dàng:

"Thánh thượng mời ta làm nữ sư của công chúa, lần đầu gặp mặt, ta cũng chuẩn bị một món quà mọn."

Tiêu Yểu sững lại một chút, rồi cất lời cảm ơn, sau đó mở chiếc hộp trông có vẻ bình thường kia ra.

Bên trong là một cây trâm cài hình lông phượng bằng vàng.

Kiểu dáng khá tinh xảo, nhưng cũng không phải vật trân quý hiếm có gì.

Tiêu Yểu xem qua, định đưa cho Thúy Vi cất đi thì Ban Y đã đưa tay nhấc cây trâm lên.

"Đây là vật tình cờ có được từ nhiều năm trước, nhìn có vẻ tầm thường, nhưng bên trong lại có huyền cơ."

Bàn tay thon dài của Ban Y lướt qua thân trâm, hướng Tiêu Yểu giới thiệu:

"Công chúa nhìn chỗ này."

"Cây trâm này có thể giấu kim bạc bên trong."

"Chỉ cần nhấn vào cơ quan ở đây, kim bạc sẽ bắn ra."

Tiêu Yểu tròn mắt kinh ngạc.

Nàng từng thấy không ít ám khí từ các biểu huynh bên Yến gia, nhưng đây là lần đầu tiên biết có loại tinh xảo thế này.

Điều khiến nàng sửng sốt hơn nữa là Ban Y lại tặng vật này cho nàng.

Lẽ ra không phải là sách quý hay tranh danh họa sao?

Ban Y nói:

"Hôm qua khi nội thị trong cung đến tìm ta, ta có hỏi thăm về sở thích của công chúa."

Lục An tất nhiên sẽ không nói rằng công chúa không rành cầm kỳ thư họa, chỉ khéo léo nhắc rằng khi ở Vũ Lăng, công chúa rất thích ném thẻ, bắn cung.

"Ta tuy có nhiều sách vở, mộc bản khắc đá, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên tặng món này là hợp nhất."

Ban Y đặt lại cây trâm vào hộp:

"Một món đồ nhỏ nhưng tinh xảo, có thể khiến công chúa vui vẻ là tốt rồi."

Khi bà Chung còn ở đây, nếu Tiêu Yểu nói sai hay làm sai điều gì, bà ta luôn cau mày, sửa từng chút một, giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ không ra gì, lúc nào cũng chực chờ để bắt lỗi nàng.

Ban Y thì không như vậy.

Dù Tiêu Yểu có hỏi bất kỳ điều gì, Ban Y vẫn luôn giữ thái độ hòa nhã, không bao giờ bác bỏ thẳng thừng mà sẽ từ tốn phân tích, giải thích cho nàng hiểu.

Hôm đó, Ban Y giảng đến phần "Đức, dung, ngôn, công".

Tiêu Yểu vô thức vò nhẹ góc sách, dù không nói gì, nhưng vẻ không đồng tình đã hiện rõ trên mặt.

Ban Di nhìn thấy rất rõ, liếc qua mấy dòng chữ trên sách, mỉm cười hỏi:

"Công chúa có gì không đồng ý sao?"

"Ta..."

Tiêu Yểu im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng:

"Ta chỉ nghĩ, học mấy thứ này thì có ích gì chứ?"

Ban Y đã dạy không ít tiểu thư khuê các suốt bao năm qua, cũng từng trả lời nhiều câu hỏi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà nghe được một thắc mắc mới lạ như vậy.

Bà không hề cảm thấy khó chịu, chỉ trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói:

"Từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, vừa là để phụ nữ tự tu dưỡng bản thân, vừa để sau này khi xuất giá có thể phụng sự trưởng bối, phu quân..."

Tiêu Yểu gần như có thể đoán được bà sắp nói những lời y hệt bà Chung trước đây.

Nhưng Ban Y lại đột ngột chuyển hướng:

"Với xuất thân của công chúa, nếu hạ giá gả đi, những điều này thực ra cũng chẳng cần thiết."

Giống như trưởng công chúa Dương Tiện, dù là kẻ ở rể hay tình nhân bên ngoài, chẳng ai dám đem những lễ giáo này ra ràng buộc bà ấy.

"Nhưng nếu công chúa gả vào danh gia vọng tộc, thì tình cảnh cũng sẽ giống như bao nữ nhân khác thôi."

Ban Y thở dài, hỏi nàng:

"Công chúa có biết, điều quan trọng nhất khi các thế gia tuyển dâu là gì không?"

Tiêu Yểu mơ hồ hiểu được đôi chút, nhưng không trả lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

"Điều quan trọng nhất chính là họ và gia thế."

Hôn nhân kết nối hai dòng tộc, nghĩa là từ đây hai nhà sẽ có liên quan mật thiết, cùng chia sẻ lợi ích và gánh vác rủi ro.

Bởi vậy, ngay cả giữa các thế gia với nhau, cũng có sự phân chia cao thấp.

"Nếu gia thế có phần kém hơn, nhưng danh tiếng tốt thì vẫn có thể bù đắp được đôi chút, có thể là tài danh, cũng có thể là danh tiếng hiền thục."

Ban Y nhìn vị công chúa xinh đẹp kiều diễm nhưng lại quá mức ngây thơ trước mặt, dịu dàng hỏi:

"Văn chương của công chúa thế nào?"

Tiêu Yểu: "..."

Tỷ tỷ nàng văn chương xuất chúng, làm thơ viết văn dễ như trở bàn tay, nhưng nàng lại chẳng có chút thiên phú nào, gần như chẳng học được gì.

Hoàng đế Trọng Quang cũng hiểu rõ điều này, nên mới thỉnh Ban Y vào cung, muốn mượn tay bà để giúp nàng có thêm đôi phần danh tiếng "hiền lương".

"Thiên hạ này, nam tử có muôn vạn đường để đi, còn nữ tử phần nhiều bị vây khốn trong khuê phòng, suốt đời lấy phụ làm tôn, lấy huynh làm trọng, lấy phu làm trời..."

Ban Y khép sách lại, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Nếu công chúa có thể lựa chọn, đó cũng là một điều may mắn."

Tiêu Yểu cứng họng.

Trong lòng như có một tấm bông mềm chặn lại, nhưng lại nặng trĩu.

Ban Y được mời vào cung để dạy dỗ Tiêu Yểu, nên bà ở lại trong cung, cứ mỗi mười ngày mới được về nhà một lần.

Đến ngày nghỉ phép, sáng sớm Ban Y vẫn cùng Tiêu Yểu luyện hai trang chữ, đặt bút xuống rồi mới cáo từ:

"Hôm nay sẽ không có thêm bài tập nào khác, công chúa cũng có thể nghỉ ngơi một ngày."

"Được."

Tiêu Yểu xoa bóp cổ tay, đứng dậy tiễn bà ra cửa, có phần ngưỡng mộ nói:

"Phu nhân đi thong thả."

Ban Y thấy dáng vẻ nàng nhìn theo đầy mong chờ, suy nghĩ một chút rồi dừng bước hỏi:

"Nhà ta ở gần Bình Hồ, giờ này hoa mai nở rộ, rất thích hợp để nấu trà ngắm hoa, công chúa có muốn cùng đi không?"

Đôi mắt Tiêu Yểu sáng rực, liên tục gật đầu.

Có Ban Y đứng ra bảo đảm, Hoàng đế Trọng Quang đương nhiên không có lý do gì để không đồng ý.

Lần này Tiêu Yểu không cần giả trang.

Thúy Vi còn đặc biệt giúp nàng vấn lại tóc, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt phượng long lanh, đôi má ửng hồng, môi cũng thoa chút yên chi.

Da nàng vốn đã trắng mịn như ngọc, nay chỉ cần tô điểm thêm đôi chút, liền trở nên rực rỡ động lòng người, là một nữ lang cực kỳ xinh đẹp.

Vì sắp được ra ngoài, khóe môi nàng lúc nào cũng khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một nữ lang tươi tắn sinh động như vậy luôn khiến người ta yêu thích, ngay cả Ban Y cũng phải nhìn thêm vài lần, lại cảm thấy có lẽ Hoàng đế Trọng Quang đã lo lắng quá nhiều.

Với dung mạo này, có nhà nào lại không động lòng cơ chứ?

Tuy nhà họ Ban không phải danh môn vọng tộc, nhưng phủ đệ nơi họ cư ngụ cũng có đến hai, ba mươi gian phòng, được thu dọn gọn gàng tinh tế. Tường trắng mái đen, nền lát đá xanh, cỏ cây chăm chút tỉ mỉ, bố trí hài hòa.

Còn bên kia Bình Hồ lại là một gia tộc xa hoa bậc nhất, từ xa đã thấy tường viện kéo dài, chiếm trọn cả một con phố.

Ban Y nhìn theo ánh mắt nàng, thuận miệng giải thích:

"Đó là nhà họ Tạ."

Tạ gia là danh môn đại tộc thực thụ. Tiêu Yểu vẫn còn nhớ khi chép gia phả nhà họ, nàng từng đau đầu đến mức hoa mắt chóng mặt, cho đến giờ vẫn chưa thuộc hết.

Ấn tượng sâu sắc nhất là chuyện về người mà Lục An từng nhắc đến.

Rằng vị tam lang nhà họ Tạ, cũng chính là Tạ Chiêu, người cùng Thôi Tuần được mệnh danh là "song bích", là con trai lưu lạc bên ngoài của Tạ công, sau này mới được nhận tổ quy tông.

Giờ thì danh chính ngôn thuận rồi, nhưng khi ấy, chuyện này đã gây ra không ít sóng gió.

Tạ phu nhân không hài lòng, ban đầu còn không chịu gật đầu chấp nhận.

Thế nhưng thời đại này vốn chuộng bề ngoài, mà Tạ Chiêu lại có dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, xuất khẩu thành chương, lại còn được Tùng Nguyệt cư sĩ yêu mến, nhận làm học trò, mang theo bên mình dạy dỗ.

Dùng bốn chữ "chi lan ngọc thụ" để miêu tả, cũng không hề quá lời.

Cuối cùng, Tạ lão gia đích thân lên tiếng thừa nhận hắn, chuyện này mới hoàn toàn ngã ngũ.

Trên đường đến Kiến Nghiệp, Tiêu Yểu đã từng xem qua tranh vẽ của Tạ Chiêu, biết rằng hắn có dung mạo xuất sắc. Nhưng đến hôm nay, khi tình cờ gặp hắn tại Miểu Yên đình, nàng mới biết, trên đời thực sự có người đẹp đến mức như yêu quái trong truyện chí quái, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thôi cũng đủ để mê hoặc lòng người.

Tạ Chiêu đứng ngoài đình, ánh mắt lướt qua nàng, rồi nhìn về phía Ban Y:

"Không ngờ lại gặp phu nhân ở đây, Chiêu thất lễ rồi."

"Không sao."

Ban Y kín đáo liếc nhìn Tiêu Yểu, lại nhìn sang Tạ Chiêu, chỉ cảm thấy nếu hai người này đứng cùng một chỗ, thật sự là một bức tranh vô cùng đẹp mắt.

Nàng hơi do dự, sau đó mỉm cười nói:

"Nơi này ta đã chiếm trước rồi, Tam công tử cứ vào ngồi uống chén trà đi, đừng để chuyến đi này trở thành công cốc."

Dù Ban Y không chính thức bái sư, nhưng từng được Tùng Nguyệt cư sĩ phá lệ chỉ dạy, nếu xét kỹ ra, cũng có thể coi như sư tỷ của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu cũng không từ chối, liền bước vào trong đình.

Nước dùng để pha trà được nói là tuyết tích tụ trên cành mai, thu gom lại rồi làm tan chảy thành nước. Còn trà cũng là loại do Ban gia tự chế biến, không truyền ra ngoài.

Tiêu Yểu thực sự không nhận ra được điểm khác biệt nào, nhưng cũng không tiện nói, chỉ cầm chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, cố gắng nếm ra chút hương vị cao siêu.

Nàng và Tạ Chiêu chỉ lướt qua nhau một ánh mắt, khẽ gật đầu cười, coi như chào hỏi.

May mà Tạ Chiêu không hỏi về thân phận của nàng.

Ban Y khẽ gẩy than trong lò đất đỏ, hỏi:

"Bức họa kia của huynh, thế nào rồi?"

"Giờ trời lạnh, màu vẽ đông cứng lại, gần đây lại có nhiều việc khác bận rộn, đành phải cất đi, chưa thể động bút tiếp."

Tạ Chiêu có chút bất đắc dĩ.

"Chỉ có thể đợi đến mùa xuân rồi làm tiếp."

"Nghe nói bệ hạ muốn huynh và Thôi thiếu khanh cùng nhau chấn chỉnh Học cung, đúng là một việc không dễ dàng."

Ban Y tỏ vẻ hiểu rõ, rồi đùa giỡn:

"Nhưng mà có Thôi thiếu khanh ở đó, huynh cứ đẩy hết những chuyện vặt vãnh cho hắn, cứ để hắn phải đau đầu đi."

Tạ Chiêu cũng bật cười:

"E rằng không được. Trác Ngọc mấy ngày nay đang bận việc của Vương Mẫn, không biết khi nào mới xong."

Ban Y còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Yểu đã ho khan.

Nàng vốn đã quên mất chuyện này.

Dù sao thì Thôi Tuần không biết vì lý do gì mà dường như không hề tố cáo nàng trước mặt cha, khiến nàng lo lắng hai ngày, nhưng rồi cũng dần quên đi.

Nào ngờ hôm nay lại nghe người ta nhắc tới.

Ban Y nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đợi nàng bớt ho mới hỏi:

"Muội cũng biết chuyện nhà họ Vương à?"

Tiêu Yểu gật đầu, tò mò nói:

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?"

Nhà họ Vương đã rầm rộ áp giải người về xét hỏi, hận không thể đào ba thước đất, vậy mà đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ?

Thế thì… thật quá mất mặt rồi.