Mùa đông trời luôn tối sớm hơn hẳn, khi về đến cung, bốn phía đã sáng lên ánh đèn.
Thúy Vi cầm một chiếc đèn l*иg cung đình, đứng chờ bên ngoài Triều Huy điện.
“Sao lại đứng đây đợi? Không lạnh sao?”
Tiêu Yểu nhanh chân bước tới, áp tay lên bàn tay đang cầm đèn của nàng, giọng nói mang theo chút làm nũng.
“Ta mang ô mai về cho ngươi đây. Tiệm hoa quả khô đó bảo rằng đã mở hơn trăm năm ở Kiến Nghiệp rồi. Tuy không biết thật hay giả, nhưng ăn vào có vẻ ngon hơn trong cung một chút.”
Thúy Vi vốn dĩ rất chịu nàng mềm mỏng như vậy, dù có trách móc gì thì lúc này cũng chẳng nói ra được nữa, chỉ mỉm cười gật đầu:
“Công chúa thích thì lần sau lại sai người đi mua.”
Tiêu Yểu muốn như trước đây, khoác tay nàng cùng đi, nhưng lại bị Thúy Vi nhẹ nhàng gạt ra.
“Nô tỳ không lạnh.”
Thúy Vi nâng đèn đi trước dẫn đường, khẽ nhắc:
“Công chúa cẩn thận bậc thềm.”
Bàn tay Tiêu Yểu chợt trống không, khẽ siết lại.
Nàng biết, thật ra đây là vì bất hợp lễ nghi, nếu để bà Chung nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị trách mắng mấy câu.
Trước khi rời cung, Tiêu Yểu đã chuẩn bị tinh thần để bị răn dạy khi quay về, dọc đường đi cũng luôn nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại, chỉ nghe mắng, không được cãi lại.
Thế nhưng, tình hình trong Triều Huy điện lại khác với dự đoán của nàng.
Bà Chung không hề nghiêm trận đợi sẵn, chờ nàng về là lập tức trách phạt. Nhìn quanh một lượt, thậm chí còn không thấy bóng dáng bà đâu. Tiêu Yểu ngạc nhiên:
“Bà Chung không phát hiện ra ta không có trong cung sao?”
“Sao lại không?”
Thúy Vi bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò thị nữ chuẩn bị cơm tối, rồi mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Nữ quan phát hiện nàng không có trong cung, tìm khắp nơi không thấy, lập tức đi báo cho bà Chung. Mà bà Chung sau khi biết chuyện thì quay người đi thẳng đến Kỳ Niên điện diện thánh.
Tiêu Yểu ngồi xuống bên lò sưởi, tùy tiện bóc một hạt dẻ, không hề tỏ ra lo lắng chút nào:
“A phụ đã triệu ta vào cung, hẳn là cũng đã sớm đoán được rằng ta sẽ không chịu ngoan ngoãn ở yên một chỗ.”
Lúc còn ở Vũ Lăng, nàng vốn là kẻ không chịu ngồi yên. Thường xuyên ra ngoài rong chơi, cưỡi ngựa, nếu gặp lúc Yến Du và bọn họ được nghỉ, còn cùng nhau vào núi săn thú.
Chuyện này đâu phải ngày một ngày hai mà có thể thay đổi được?
Nếu Hoàng đế Trọng Quang thực sự quyết tâm giam nàng trong cung, thì đã chẳng cho Triều Huy điện giữ lệnh bài ra vào cung cấm. Hôm nay nếu biết tin, hẳn cũng sẽ lập tức phái người đưa nàng về.
Ngài chẳng làm gì cả, chính là mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần đừng gây ra chuyện lớn là được...
Tiêu Yểu hít vào một hơi lạnh.
“Sao vậy?” Thúy Vi vội hỏi.
Tiêu Yểu che mặt, mơ hồ đáp:
“Cắn trúng lưỡi rồi.”
Vừa nghĩ đến chuyện Thôi Tuần có thể sẽ đem chuyện ở quán rượu Phù Phong mách lại với phụ hoàng trong hai ngày tới, đến lúc đó lệnh bài giữ không nổi, muốn ra khỏi cung e là không còn cách nào…
Càng nghĩ, nàng lại càng thấy đau.
Vì cứ canh cánh trong lòng, Tiêu Yểu ngay cả cơm tối cũng chẳng ăn ngon miệng. Sau bữa cơm, nàng đuổi Thúy Vi đi rồi lặng lẽ gọi Lục An đến.
“Tiểu Lục, sao ngươi lại nghĩ đến việc nhờ Thôi Tuần giúp?” Tiêu Yểu mang theo chút kỳ vọng hỏi.
“Là vì hắn kín miệng sao?”
“Lúc ấy tình hình cấp bách, vốn định hồi cung cầu viện, vừa hay gặp Thôi thiếu khanh, nên đành cầu xin hắn giúp đỡ.”
Lục An thật thà đáp.
“Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã có thể đoạt lại người từ tay Vương gia.”
“Huống hồ, Thôi thiếu khanh làm việc luôn chu toàn, để hắn ra mặt xử lý chuyện này, dĩ nhiên vẫn tốt hơn để nó rơi vào tay Vương gia.”
Quả thực là vậy.
Tiêu Yểu lật xem gia phả nhà Thôi, bỗng phát hiện một điểm kỳ lạ mà trước đó chưa từng để ý, liền tò mò hỏi:
“Thôi Tuần mang danh thiếu khanh, nhưng phụ thân hắn lại không giữ chức vị gì trong triều sao?”
Giờ đây, chỉ cần xuất thân từ danh môn thế gia, dù có bất tài thế nào, cũng không khó để kiếm được một chức quan.
Dù sao thì, ngay cả những người nắm giữ trọng trách mà mười ngày nửa tháng chẳng thấy mặt ở công đường cũng không phải là hiếm.
“Cái này thì…” Lục An hạ thấp giọng, khẽ ho khan.
Nhìn dáng vẻ này, Tiêu Yểu biết hắn sắp kể chuyện hay, lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Từ những năm Nguyên Bình, Thôi công từng giữ chức trong triều. Nghe nói ông ấy tài hoa tuyệt thế, xuất khẩu thành chương, thơ phú tuôn trào như nước chảy, từng khiến giấy mực đắt giá trong một thời gian.”
“Lại còn giao du rộng rãi, thậm chí kết giao với cả những kẻ hàn môn, hành sự phóng khoáng bất kham.”
Tiêu Yểu uống một ngụm sữa hạnh nhân ấm, nhận xét:
“Vậy cũng không có gì to tát lắm.”
Trong thời buổi này, sĩ tộc và bình dân như mây với bùn, cách biệt một trời một vực, nàng cũng chẳng thấy có gì to tát, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì trái đạo lý.
“Vấn đề chính là ở cái sự ‘giao du rộng rãi’ này.”
Lục An có vẻ như từng nghe nhiều chuyện kể, cố ý dừng lại một chút, rồi mới hạ giọng tiếp tục.
“Về sau không biết thế nào, ông ấy lại cạo đầu, theo chân một vị hòa thượng lai lịch bất minh du hành tứ phương.”
Tiêu Yểu nghiêng đầu, suýt chút nữa bị sặc.
Nghĩ đến bộ dạng chính trực cứng nhắc của Thôi Tuần, nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, hắn lại có một người cha như vậy.
Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Lục An đúng lúc bổ sung:
“Thôi thiếu khanh là trưởng công tử trong tộc, từ nhỏ đã được Thôi ông đích thân dạy dỗ, bất luận tính tình hay tác phong, đều khác xa phụ thân hắn.”
“Thôi ông thân thể không tốt, trong tộc lại không có ai đủ năng lực, từng có một thời gian suy bại, chỉ có thể dựa vào thanh danh tổ tiên để chống đỡ. Mãi đến khi trưởng công tử dần trưởng thành, gia tộc mới khá hơn. Hiện tại, mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc đều do hắn quyết định.”
Các nữ sử từng giảng cho Tiêu Yểu về Thôi thị, chỉ là trong đó tuyệt nhiên không có những chuyện cũ chẳng mấy vẻ vang thế này. Nhưng nàng vẫn nhớ, khi nhắc đến Thôi Tuần, họ luôn ẩn chứa sự tôn kính trong lời nói.
Nữ sử từng nói, đây là viên minh châu mà cả Thôi thị đặt kỳ vọng.
Mãi đến lúc này, Tiêu Yểu mới thực sự hiểu câu nói ấy.
Chỉ là những chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng, điều duy nhất nàng phải suy nghĩ chính là viên “minh châu” này có tố giác nàng với phụ hoàng hay không.
Vì canh cánh trong lòng, Tiêu Yểu trằn trọc cả đêm, ngủ không yên giấc.
Nửa đêm về sáng, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách. Mãi đến khi không biết mệt mỏi lúc nào, nàng mới thϊếp đi.
Sáng hôm sau bị đánh thức, nàng chỉ cảm thấy đầu óc nhức nhối mơ hồ.
Từ trong viện truyền đến những âm thanh khác lạ, Tiêu Yểu vẫn còn ngái ngủ, mắt khép hờ, giọng khàn khàn hỏi:
"Chuyện gì?"
Thúy Vi nắm lấy tay nàng, khẽ giọng nói:
"Bà Chung muốn phạt Thanh Hòa."
Tiêu Yểu lập tức tỉnh táo.
Nàng vén chăn muốn chạy ra ngoài, nhưng vẫn bị Thúy Vi nhanh tay giữ lại, chỉ đành mặc y phục chỉnh tề, vừa buộc dây áo vừa sải bước ra khỏi tẩm điện.
Cơn mưa đầu đông gột rửa sân viện, mặt đất đọng lại vài vũng nước, mưa bụi lất phất trong không khí, cả không gian mơ màng trong sương mờ.
Cung nữ, nội thị của Triều Huy điện đều ngay ngắn đứng thành hàng, im lặng quan sát hình phạt.
Thanh Hòa bị trói chặt hai tay ra sau, quỳ giữa sân. Có lẽ vì đã giãy giụa, vạt áo nàng hơi xộc xệch, tóc mai bị nước mưa làm ướt, dính bết vào hai bên má.
Nàng xưa nay yêu cái đẹp, lúc nào cũng trang điểm tinh tươm.
Giờ phút này lại bị làm nhục đến vậy, mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể chui xuống đất để không ai nhìn thấy.
Nàng cắn chặt môi, không nói một lời. Nhưng khi trông thấy Tiêu Yểu chạy ra từ trong điện, đôi mắt rưng rưng từ lâu cuối cùng cũng không kìm được, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Công chúa."
Bà Chung đứng dưới mái hiên, đưa tay chặn lại. Ánh mắt nghiêm nghị quét từ đầu đến chân nàng, chậm rãi nói:
"Ngài trông như vậy, còn ra thể thống gì?"
Tiêu Yểu vốn đã nghĩ đến phản ứng của bà Chung, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị trách mắng, thậm chí chịu thêm nhiều bài học cũng cam lòng.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ, bà Chung lại dám bỏ qua nàng mà trực tiếp dùng hình với Thanh Hòa.
"Thả Thanh Hòa ra!" Tiêu Yểu không chút nể nang, hất tay bà ta ra.
"Ai cho phép các người đối xử với nàng ấy như vậy?"
"Công chúa phạm quy củ trong cung, Thanh Hòa không những không ngăn cản kịp thời, mà còn theo cùng quấy rối, dĩ nhiên không thể thoát tội."
Bà Chung nhìn chằm chằm nàng, từng chữ sắc bén.
"Công chúa tôn quý, không thể chịu phạt, nhưng nếu không xử phạt cung nữ này, vậy sau này trong cung còn quy củ gì nữa?"
Bà ta liếc nhìn nữ sử đứng bên bậc thềm, phân phó:
"Đánh hai mươi trượng bằng roi mây."
Những nữ sử này đều là người được bà Chung coi trọng, đề bạt lên vị trí này, tất nhiên chỉ biết tuân lệnh.
Một nữ sử tên A Trục cầm roi bước lên, cung kính hành lễ với Tiêu Yểu:
"Cung quy ở trên, nô tỳ không thể không tuân theo hình phạt, mong công chúa thứ lỗi."
Dứt lời, cây roi trong tay đã giáng xuống Thanh Hòa.
Bà Chung lần này quyết tâm mượn hình phạt của Thanh Hòa để răn đe Tiêu Yểu.
Chỉ là không ai ngờ rằng, ngay khoảnh khắc roi mây sắp hạ xuống, Tiêu Yểu lại nhanh chóng bước lên, giơ tay chặn lại.
A Trục ra tay không hề nương nhẹ, cũng không kịp thu lại lực.
Cây roi mây quất mạnh xuống cánh tay Tiêu Yểu, dù đã qua lớp áo đông dày cộm nhưng cơn đau vẫn buốt thấu tận tim gan, suýt nữa nước mắt nàng cũng trào ra.
"Công chúa!" Thúy Vi kinh hãi thốt lên, vội bước tới xem xét.
"Người có bị thương không ạ?"
Vén tay áo lên, làn da cánh tay thon thả trắng muốt như tuyết, càng làm nổi bật vết lằn đỏ rực chói mắt.
Nếu lực mạnh hơn một chút, e rằng da thịt đã bị rách toạc.
Thúy Vi vốn là người hiền hòa, luôn nói năng nhỏ nhẹ, nhưng lúc này cũng giận đến mức run lên:
"Nếu công chúa có mệnh hệ gì, ngươi định thế nào đây!"
Nhận ra mình vừa làm gì, cả người A Trục run lên.
Nhưng khi liếc nhìn sắc mặt bà Chung, nàng ta liền cố gắng trấn tĩnh, quỳ xuống nói:
"Nô tỳ không cố ý, nếu công chúa muốn trách phạt, nô tỳ xin chịu tội."
Bà Chung xuất thân từ một sĩ tộc sa sút, năm xưa nhờ được Hiếu Huệ Hoàng hậu yêu mến mà nhập cung hầu hạ. Qua nhiều năm, bà ta đã trở thành người có danh vọng, thậm chí ngay cả Tạ Hoàng hậu mới vào cung mấy năm trước cũng phải khách khí với bà ta.
Nếu Tiêu Yểu thật sự trách phạt họ, chuyện này mà truyền ra ngoài, lại dính líu đến việc rời cung, danh tiếng của nàng sợ là sẽ bị hủy hoại.
Cũng chính vì thế, bà Chung mới dám ngang nhiên như vậy.
Thúy Vi vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này lại nghĩ đến những hệ lụy đằng sau, càng không biết phải nói gì. Nhìn cánh tay Tiêu Yểu với vết thương chói mắt, nàng chỉ thấy lòng chua xót.
Tiêu Yểu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng trấn an, sau đó quay sang đám thị vệ đứng trong sân:
"Tháo dây trói."
Nhưng không ai nhúc nhích.
Tên nội thị đứng đầu liếc nhìn bà Chung, lại nhìn sang vị công chúa đang chật vật, dường như đã đưa ra quyết định, cúi đầu đáp một cách cung kính:
"Chung cô cô cũng chỉ vì muốn tốt cho công chúa."
Họ giữ thái độ phục tùng lễ phép, nhưng lại không ai chịu nghe lệnh nàng.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn nàng, chờ đợi nàng nhượng bộ, rút lui vào điện mà tiếp tục làm một vị công chúa ngoan ngoãn chịu quy củ.
"Được." Tiêu Yểu không phí thêm lời, sải bước quay người vào điện.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng đã nghĩ thông suốt, chịu khuất phục.
Bà Chung khẽ nhếch môi, định ra lệnh cho A Trục tiếp tục hành hình. Nhưng ngay khi sắp mở miệng, bà ta chợt trông thấy Tiêu Yểu lại xông ra lần nữa.
Vừa nhìn rõ thứ trong tay nàng, đồng tử bà ta bỗng co rút.
Tiêu Yểu mang theo một thanh đoản kiếm.
Là thanh kiếm hôm qua nàng định đưa đi rèn lại nhưng chưa kịp làm. Nó cực kỳ sắc bén, dù phần lưỡi trước đã gãy nhưng vẫn có thể sử dụng.
Tiêu Yểu không khóc, không làm loạn, chỉ im lặng, tự mình cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt Thanh Hòa.
Thanh Hòa nhào vào lòng nàng, bật khóc nức nở.
Hai người tuổi tác xấp xỉ, nói là chủ tớ, nhưng thực ra lại là bạn chơi từ thuở nhỏ.
"Đừng sợ."
Tiêu Yểu vén lọn tóc dính trên má Thanh Hòa ra sau tai, nhẹ giọng nói.
"Đều là lỗi của ta, khiến ngươi chịu ủy khuất thế này."
Nói rồi, nàng đỡ Thanh Hòa đứng dậy, giao cho Thúy Vi:
"Xem vết thương của nàng, bôi ít thuốc đi."
Lần này bà Chung không dám ngăn cản nữa. Nhìn thấy Tiêu Yểu đi về phía mình, bà ta bất giác lùi hai bước, lưng chạm vào cột hiên.
Bà ta đã dạy qua rất nhiều người trong những năm qua.
Có người ngay từ đầu đã ngoan ngoãn nghe lời, cũng có người ban đầu phản nghịch nhưng dần dần bị uốn nắn đến mức không còn góc cạnh. Nhưng chưa từng có ai cầm dao kiếm cả.
Tiêu Yểu bình tĩnh hỏi:
"Ngươi hôm qua đã đi đến Kỳ Niên Điện, hành động hôm nay là ý của phụ hoàng ta?"
Ánh mắt bà Chung thoáng dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị:
"Đương nhiên."
Tiêu Yểu nhìn bà ta thật sâu, thu lại đoản kiếm, phất tay áo rời đi, hướng về Kỳ Niên Điện.
Trên trời vẫn lất phất mưa bụi, nhỏ đến mức khó nhận ra, nhưng gió mùa đông luôn lạnh lẽo hơn một chút, quất vào mặt đau rát.
Tiêu Yểu không khoác áo choàng, cũng chẳng cầm ô.
Cơ thể nàng lạnh buốt, nhưng đầu óc lại ngày càng tỉnh táo.
Từ lần đầu tiên gặp bà Chung, nàng đã biết hai người không cùng đường, cũng biết bà ta không thích mình.
Nàng nghĩ, cả hai mỗi người nhường một bước, duy trì sự cân bằng trên bề mặt cũng được.
Nhưng điều bà Chung muốn lại là hoàn toàn khống chế nàng, bẻ gãy gai nhọn, mài mòn các góc cạnh, buộc nàng phải cúi đầu phục tùng.
Thái độ của đám cung nhân trong Triều Huy Điện chính là bằng chứng. Nếu không làm gì đó, e rằng nàng sẽ trở thành một con rối để mặc người ta thao túng.
Nàng cũng không muốn dây dưa với bà Chung nữa. Thay vì bị hành hạ từng chút một, chi bằng lật đổ ván cờ này.
Tiêu Yểu bước nhanh về phía trước, nhưng không ngờ, khi rẽ qua góc hành lang, lại va phải một người.
Người nọ cao hơn nàng, thân thể rắn chắc, đập vào mắt nàng là sắc đỏ thẫm của quan phục. Tiêu Yểu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân loạng choạng.
Phản xạ theo bản năng, Thôi Tuần đỡ lấy nàng, nhíu mày.
Hắn đã đến Kỳ Niên Điện không biết bao nhiêu lần, đường đi cũng thuộc làu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này.
Nữ tử trước mặt trông có phần chật vật, mái tóc đen dài chỉ được búi lên đơn giản, khuôn mặt không son phấn, để mộc hoàn toàn.
Nhưng đôi mắt ấy lại vô cùng sáng.
Như sao rơi vương nguyệt, rực rỡ chói lòa.
Rõ ràng hôm qua còn bị ngăn bởi lớp sa mỏng của mũ màn, chưa từng thấy diện mạo, nhưng Thôi Tuần vẫn lập tức nhận ra thân phận nàng.
Hắn buông tay, lùi lại nửa bước, cúi mắt nói:
"Công chúa."