Vị đình úy vốn đã quyết định giao chuyện này cho Vương gia xử lý, bản thân tuyệt đối không nhúng tay vào.
Nhưng Thôi Tuần lại đến.
Lời đã nói đến nước này, đình úy nào có đạo lý không hiểu, liền mỉm cười nói:
"Không biết tiểu thư họ Thôi có mặt ở đây, thật sự là mạo phạm rồi."
Dứt lời, ông quay lại ra lệnh:
"Mau thả người."
Cấm quân nghe lệnh hành động, còn đám gia binh nhà họ Vương, vốn vừa rồi còn vung đao chém gϊếŧ, giờ đây không ai dám hé một lời.
Ban đầu, Tiêu Yểu không ý thức được người mà họ nhắc đến chính là nàng.
Dù sao nàng cũng vừa đến Kiến Nghiệp, tính ra chỉ mới có ngày đầu tiên đến đây, nàng mới từng thoáng thấy Thôi Tuần từ xa, qua một nhành mai đỏ, chứ chẳng thể gọi là quen biết, càng không thể nói là có giao tình.
Thế nhưng, gia nhân họ Thôi lại bước thẳng đến trước mặt nàng, hành lễ:
"Tiểu thư bị kinh sợ rồi."
Tiêu Yểu chần chừ một chút, ôm đầy một bụng nghi hoặc bước lên chiếc xe ngựa đó.
Hương thơm thoang thoảng tràn ngập không gian.
Thời bấy giờ, hương liệu thường dễ mang đến cảm giác nồng ngọt, nhưng hương thơm này thì không, nó như nhành mai phủ tuyết trong ngày đông, thoảng nhẹ nhưng vương vấn, thanh lạnh mà kéo dài.
Trên án thư bày mấy cuốn sách, một cây đàn, còn Thôi Tuần thì ngồi ngay ngắn tại đó, lặng lẽ nhìn nàng.
Hôm nay hắn không khoác bộ quan phục đỏ sậm bắt mắt kia, mà mặc bạch y, tay áo rộng, tà áo trải dài như một đóa sen trắng tinh khiết.
Hôm ấy trời nhá nhem tối, thực ra không nhìn rõ lắm.
Đến lúc này, khi đối diện Thôi Tuần ở khoảng cách gần như vậy, Tiêu Yểu mới không thể không thừa nhận, thế nhân đặt hắn ngang hàng với Tạ Chiêu, gọi họ là "Song Bích", quả thật có lý do.
Khuôn mặt thanh tú như ngọc, ánh mắt sắc nét tựa nước sơn đen.
Gương mặt quá mức tinh xảo dễ mang nét nữ tính, nhưng khí chất hờ hững toát ra từ hắn lại vừa đủ để trung hòa điều đó, vì thế mà không hề có vẻ nhu nhược.
Ngược lại, khiến người ta cảm thấy xa cách, khó mà lại gần.
Những lời Tiêu Yểu định hỏi đã đến miệng, nhưng vừa chạm mắt hắn, nàng lại thoáng ngẩn ngơ.
"Công chúa bị kinh sợ rồi."
Thôi Tuần dường như đã đoán được nàng định hỏi gì, chậm rãi nói.
"Vừa rồi tình cờ gặp thái giám trong cung, hắn nói rằng công chúa bị vây khốn ở đây, sợ sự tình nghiêm trọng, nên đã nhờ thần đến giải vây."
"Sự việc cấp bách, có gì mạo phạm, mong công chúa thứ lỗi."
Tiêu Yểu khẽ rủ hàng mi, nhìn tà váy xộc xệch của nàng, thở dài:
"Không đâu, ta phải cảm ơn ngươi mới phải."
Mớ hỗn độn hôm nay, xem như đã được Thôi Tuần thu dọn giúp nàng.
Ít nhất thì, sẽ không có chuyện công chúa tự ý rời cung, lại còn bị bắt giữ như một nghi phạm để thẩm vấn.
Bản thân Tiêu Yểu không bận tâm, nhưng nếu phụ hoàng nàng biết được, e là sẽ tức đến nhức đầu, không chừng lại bắt nàng chép mấy quyển kinh thư, thậm chí còn thu hồi lệnh bài ra vào cung cũng nên.
Bây giờ Thôi Tuần lấy danh nghĩa "đường muội" để đưa nàng ra, dù có ai nhắc đến, thì cũng là chuyện của Thôi gia rồi.
Thôi Tuần lấy thêm một chén trà, rót nước, đặt xuống góc án thư trước mặt nàng.
"Phiền công chúa kể lại những gì đã thấy hôm nay, để sau này nếu nhà họ Vương đến hỏi, cũng có lời đáp."
"Ta không rõ tình hình bên trong tửu quán, chỉ là lúc đi ngang qua con hẻm, tình cờ thấy công tử nhà họ Vương rơi xuống từ lầu trên…"
Tiêu Yểu nói đến đây, cầm lấy chén sứ, nhấp một ngụm trà.
Qua lớp sa mỏng không thấy rõ dáng vẻ nàng lúc này, khiến cho trong lòng Thôi Tuần nghĩ rằng nàng đang nhớ lại cảnh tượng khi ấy mà sinh lòng sợ hãi.
Dẫu sao, một cảnh tượng đẫm máu như vậy, người thường nhìn thấy cũng đều kinh hãi không thôi, huống chi là một công chúa được nuông chiều từ bé.
Thế nhưng, khi thấy Tiêu Yểu vuốt ve những đường vân lạnh trên chén sứ thanh hoa, Thôi Tuần bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã nghĩ sai rồi.
Nàng không phải vì sợ hãi, mà là đang do dự.
Nàng đã nhìn thấy điều gì đó, nhưng không chắc có nên nói cho hắn biết hay không.
Người chết thảm nơi đầu đường chính là Vương gia Lục lang, Vương Mẫn.
Người này bất tài vô dụng, hành sự lại hoang đường, suốt ngày chỉ biết uống rượu tìm vui.
Tuy nhà họ Thôi và nhà họ Vương là thế giao, thậm chí còn có quan hệ thông gia, nhưng Thôi Tuần và Vương Mẫn ít có qua lại, chỉ dừng ở mức gật đầu chào hỏi. Khi nghe tin hắn chết, hắn không lấy làm thương cảm, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Dù Vương Mẫn có phóng túng thế nào đi nữa, thì hắn vẫn là Lục lang nhà họ Vương, mỗi lần ra ngoài đều có kẻ hầu người hạ theo sau.
Vậy ai có thể gϊếŧ hắn?
Và ai dám gϊếŧ hắn?
Liệu đằng sau có kẻ chủ mưu hay không?
Đây đều là những chuyện không thể không suy xét.
Trước đó, Thôi Tuần không nghĩ rằng có thể hỏi được điều gì từ Tiêu Yểu. Nhưng giờ đây, cuối cùng hắn cũng bắt đầu nghiêm túc quan sát nữ tử có dáng vẻ mong manh này.
Từ khi Tiêu Yểu đến Kiến Nghiệp, nàng vẫn chưa từng công khai lộ diện. Nhưng cũng giống như Hoàng đế Trọng Quang sớm đã gửi tộc phổ và họa tượng của nàng đến các thế gia, phía các gia tộc danh giá cũng ít nhiều có bàn luận về vị công chúa này.
Ngay cả người cha đã lâu không hỏi chuyện gia tộc của Thôi Tuần, cũng từng nhắc đến nàng vài lần.
Ông nói, nếu bệ hạ có ý kết thân với nhà họ Thôi, thì trong nhà có Ngũ lang tuổi tác xấp xỉ công chúa, cũng đến lúc nên bàn chuyện hôn sự, vậy cũng không phải không thể.
Lại nói, nghe đồn công chúa tuy có dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình có phần kiêu ngạo. Ngũ lang thì ôn hòa hiền lành, không biết liệu có phù hợp hay không, vẫn nên quan sát thêm mới quyết định được.
Vậy là chuyện này liền giao vào tay Thôi Tuần, do hắn, với tư cách huynh trưởng, tự quyết định.
Năm mới sắp đến, các nghi lễ tế tổ và đón năm mới vô cùng phức tạp, đây cũng là thời điểm Thái Thường Tự bận rộn nhất.
Thôi Tuần không có tâm trí để bận lòng về chuyện này. Hắn nghĩ rằng đợi đến khi Hoàng đế Trọng Quang dạy bảo công chúa chu toàn, để nàng có thể tham gia các yến tiệc của thế gia, thì mới tính tiếp. Nhưng không ngờ lại gặp Tiêu Yểu ở đây.
Một công chúa vốn nên ở trong cung, theo các phu nhân học thơ ca, lễ nghi, lại đến tửu quán; gặp phải án mạng, chẳng những không hốt hoảng sợ hãi, mà còn do dự không biết có nên giấu giếm hay không…
Từng chuyện từng chuyện, đều không hề giống với một tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang.
“Ta…”
Tiêu Yểu cũng nhận ra nàng đã im lặng quá lâu, cúi đầu uống thêm một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Nếu ngươi muốn hỏi về hung thủ, ta không giúp gì được… Chỉ là lúc xảy ra chuyện, ta có thoáng thấy sau cửa sổ có một bóng dáng cao gầy, mặc áo đen. Trong chớp mắt hắn đã biến mất, nên ta không nhìn rõ lắm.”
Thôi Tuần hơi sững sờ, nhìn Tiêu Yểu với ánh mắt thêm vài phần nghi hoặc:
“Công chúa không sợ sao?”
“Kẻ đó là đến tìm Lục lang họ Vương để báo thù, đã ra tay thành công thì tất nhiên không dám nán lại lâu, làm sao có thể phí thời gian chạy trốn chỉ để nhắm vào ta?” Tiêu Yểu đáp một cách hiển nhiên.
“Công chúa làm sao biết hắn là đến báo thù?”
“Nếu không phải báo thù, vậy gϊếŧ hắn làm gì?”
Tiêu Yểu đầy nghi hoặc nhìn hắn, bèn kể luôn chuyện nàng tình cờ gặp xe ngựa nhà họ Vương trên đường.
“Ngay cả giữa ban ngày ban mặt, dưới bao ánh mắt dõi theo mà hắn còn ngang ngược như vậy, thì có thể đoán được hắn hành xử ra sao khi không ai nhìn thấy. Có lẽ đã đắc tội không ít người…”
Lần này, đến lượt Thôi Tuần im lặng.
Hắn đương nhiên hiểu rõ cách hành xử của Vương Mẫn hơn Tiêu Yểu, cũng biết nàng nói không sai.
Chỉ là… không nên ăn nói quá mức thẳng thắn như vậy.
Nhưng "tộc muội" chỉ là một cái cớ. Tiêu Yểu vốn không xuất thân từ nhà họ Thôi, hắn cũng không phải trưởng bối của nàng, nên không tiện trách cứ gì, chỉ khẽ gật đầu:
“Đa tạ công chúa đã nói rõ chuyện này.”
“Thần đã báo cho Lục An, bảo hắn đánh xe đến đợi ở U Hoàng Cư, khoảng một nén nhang nữa công chúa có thể đổi xe về cung.”
Dặn dò xong xuôi, Thôi Tuần liền cúi mắt xuống, định tiếp tục xem xét chương trình nghi lễ chưa kịp xem hết khi nãy.
Tiêu Yểu lại lên tiếng cắt ngang:
“Ngươi quen biết Lục An sao?”
“Lục An là đệ tử của thường thị Cát, trước đây thường hầu cận trước mặt bệ hạ, thần tất nhiên nhận ra.”
“Vậy sao…”
Tiêu Yểu gật gật đầu, ngón tay thon dài khẽ chạm vào thành chén sứ, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thôi Tuần kiên nhẫn hỏi:
“Công chúa còn điều gì muốn dặn dò?”
“Ngươi… có thể không nhắc đến chuyện hôm nay với A phụ của ta được không?”
Tiêu Yểu biết yêu cầu này có phần quá đáng, nên giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Ta không bảo ngươi lừa dối bệ hạ, chỉ là… nếu như ngài không chủ động hỏi tới…”
Thấy hắn nhíu mày, ánh mắt lộ ra ý không tán thành, Tiêu Yểu cuối cùng không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể cắn chặt môi.
Thôi Tuần có dung mạo tuấn tú, tuổi tác cũng không quá lớn, vậy mà khi nhíu mày lại, trông hệt như một vị phu tử đạo mạo, nghiêm khắc và cố chấp.
Lên lớp giảng dạy, bên tay còn phải đặt sẵn thước trừng phạt.
Dù là kẻ ngông cuồng đến đâu, đứng trước mặt hắn cũng sẽ thu liễm đi vài phần.
Biểu cảm thoáng hiện trên mặt Thôi Tuần lập tức tan biến, hàng mày giãn ra, giọng điệu bình thản:
“Công chúa hẳn hiểu đạo lý quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.”
Còn về việc rốt cuộc có đến trước mặt a phụ nàng cáo trạng hay không, hắn không đồng ý cũng chẳng từ chối.
Tiêu Yểu khẽ “ồ” một tiếng.
Nàng không ngốc, đến lúc này cũng hiểu được rằng người trước mặt tuy mang dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, nhưng thực chất lại chẳng phải kẻ dễ nói chuyện, liền không phí lời thêm nữa.
Bên trong xe ngựa, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Thôi Tuần chăm chú xem công văn, còn Tiêu Yểu thì cầm chén trà, chậm rãi uống để gϊếŧ thời gian.
Nói là chỉ mất một nén nhang để đến U Hoàng Cư, nhưng trên thực tế lại chậm hơn hẳn, có cảm giác như kéo dài cả một ngày.
Khi xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Tiêu Yểu gần như lập tức đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, rồi đứng dậy rời đi.
Thậm chí nàng còn không đợi Thanh Hà đỡ lấy, mà tựa vào vách xe, bước chân nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nàng đi rất nhanh, dây áo bay phất phơ trong gió, chớp mắt đã đổi sang xe ngựa trở về cung.
Thôi Tuần thu lại ánh mắt, thoáng liếc qua mép bàn, nơi viền chén sứ xanh lưu lại một vệt yên chi.
Màu đỏ nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng bắt mắt.