Chương 6: Chanh hỏi chảnh
Nếu suy đi tính lại thì Hân và Duy đã ngồi cạnh nhau đã lâu rồi vậy mà bây giờ tính cách của cậu ấy lại tệ đến như vậy.
Hơn hết còn không hiểu đến cảm xúc của con gái, đúng bài tập chất cao như ngọn núi của cô kèm thêm với 10 lần chép phạt. Nghĩ đến thôi cũng đã biết đêm nay cô phải thức xuyên đêm rồi, nhưng không sao vì ngôi trường cấp 3 mơ ước cô sẽ cố gắng hết sức.
"Xin lỗi."
Duy chỉ lạnh lùng buông một câu xin lỗi cho qua chuyện rồi lại tiếp tục cắm cúi giải đề, dường như mọi chuyện xung quanh diễn ra dù như thế nào cũng không thể làm ảnh hướng tới cậu ấy.
Từ lúc ngồi bên cạnh cậu ấy Hân chỉ nghe duy nhất hai lần cậu ấy nói, một lần là do cô làm phiền cậu ấy, một lần là cậu ấy xin lỗi cô.
Duy dù nhìn vẻ ngoài đẹp trai, cao ráo, học giỏi nhưng sâu bên trong trông cậu ấy rất giống một chú sói cô độc mới khiến cậu ấy càng trở nên lạnh lùng và xa cách với mọi người.
Đinh Nguyễn Bảo Duy thường ngày cũng không tiếp xúc với bất kì ai ngoài đống sách vở. Hân nhớ trước kia đã từng có rất nhiều bạn nam ra chỗ cậu ấy rủ cậu ấy đi chơi nhưng cậu ấy đều từ chối.
Dần dần mọi người cũng không còn rủ cậu ấy đi chơi nữa.
Không phải một mình cậu ấy có thành tích xuất sắc nhất, cũng có vài người học ngang hàng với Duy nhưng mấy bạn ấy không hề giống Duy.
Mọi người phân bổ giữa việc học và việc chơi, không giống Duy. Cậu ấy hoàn toàn khác với tất cả mọi người, điểm chung duy nhất giữa cô và cậu ấy chính là "ít nói".
Hoặc cũng không hẳn là thế, bởi vì đối với Hân những người bạn chơi càng thân cô sẽ càng nói nhiều. Còn Duy gần 4 năm học cấp hai hầu như cậu ấy không chơi với ai, cũng không có lấy một người anh em tốt.
Vậy mà cậu ấy hoàn toàn không mờ nhạt ở trong lớp, ai cũng đều thầm ngưỡng mộ thành tích của cậu ấy. Nhưng mọi người phải hiểu một sự thật rằng đó là sự nỗ lực của cậu ấy, không dựa dẫm nhờ vả vào bất cứ ai.
Cậu ấy đích hiệu là "con nhà người ta" lần nào đi họp phụ huynh về, cậu ấy luôn là vấn đề bàn luận của nhiều bậc cha mẹ.
Hay Hân có nên nhờ cậu ấy chút việc không nhỉ? Không biết có làm ảnh hưởng đến cậu ấy không nhưng cô vẫn muốn thử một lần. Hoặc là được, hoặc là thất bại.
Tất cả sĩ diện còn lại trong cô đều nhờ vả hết vào Duy, mong Duy độ lượng cho đứa học kém như Hân.
Những suy nghĩ cứ dần loé lên trong đầu Hân nhưng cô cứ tự để chúng đấu tranh trong đầu.
"Duy."
Duy nghe thấy gọi tên của mình liền ngẩng đầu lên quay sang bên phải, phía phát ra tiếng nói.
"Hửm?"
"Cậu có thể kèm môn Toán, Lý, Hoá cho tôi được không? À không, cậu làm gia sư cho tôi đi, cậu muốn lương bao nhiêu tôi bảo bố mẹ tôi trả cho cậu."
Hân thiết nghĩ Duy học giỏi như vậy nếu cậu ấy kèm học cho cô thì cô cũng sẽ đỡ đi được phần nào, bởi vì bằng tuổi nhau sẽ dễ dàng truyền đạt kiến thức cho nhau hơn, đôi khi thầy cô giáo truyền đạt bài giảng có hay đến đâu cũng không bằng bạn bè trao đổi học tập với nhau nhỉ?
"Không được, tôi học rất kém. Cậu vẫn nên tìm người khác giỏi hơn tôi."
Mặt Duy lạnh tanh trong ánh mắt van nài của Hân, nhưng với cậu một là một, hai là hai. Sẽ không bao giờ có chuyện thay đổi suy nghĩ.
"Vậy thì môn Toán, cậu dạy tôi môn toán. Tôi trả tiền cho cậu, sau này cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa thì tuỳ ý cậu."
Hân buông bỏ hết sĩ diện cuối cùng để cầu xin lòng từ bi của bạn cùng bàn, vậy mà cậu ấy không thương tiếc gì liền đứng dậy khoác cặp rời đi.
Mọi người nghĩ cậu ấy vì lời nhờ vả mà trốn học ư? Mới đầu ai cũng sẽ nghĩ sai về con người cậu ấy, thực ra cậu ấy tìm nơi yên tĩnh như thư viện hoặc phòng học trống nào đó ngồi tạm bợ chờ khi trống vào tiết học mới.
Hân chẳng phải đã nói ra đủ loại yêu cầu rồi sao, vậy mà cậu ấy còn chưa bằng lòng chỗ nào. Nếu không bằng lòng có thể nói cho cô nghe, cô có thể thêm một số điều kiện nữa, miễn là cậu ấy đồng ý dạy học cho Hân.
Đúng là chảnh hết phần thiên hạ rồi.