"Vậy em có thể hỏi ý kiến bạn Duy nhé, nếu bạn ấy đồng ý đổi với em thì cô sẽ đổi chỗ."
Nghe thấy cô giáo nhắc đến tên mình, Bảo Duy liền hướng mắt về phía cô giáo đang đứng trên bục giảng.
"Em có đồng ý đổi chỗ với Huy không."
Trái tim Gia Hân đang đập rất nhanh, sợ rằng cậu ấy sẽ đồng ý đổi chỗ. Vì cậu ấy sợ phiền, nên sẽ tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn.
Duy vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô giáo mà cậu lại đưa mắt về phía cô.
"Em cần người kèm môn Văn đúng chứ?"
"Đúng, thưa cô."
"Được rồi, vậy em qua ngồi bên cạnh bạn Ngọc đi, bạn ấy cũng học tốt môn Văn, có thể kèm cho em."
Có lẽ cô giáo cũng đã hiểu ra được một phần nhỏ trong ánh mắt cầu cứu của Hân. Cô giáo sắp xếp như vậy sẽ vẹn toàn cả đôi đường, nhưng thực ra kèm môn học chỉ là cái cơ, mục đích chính của Huy là được ngồi cạnh Hân, là kiểu suy nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Mặt Huy có vẻ rất khó chịu, không thoải mái với sự sắp xếp của cô giáo.
"Vậy... vậy thôi ạ. Em ngồi đây vẫn tốt hơn."
Cả lớp "ồ" một tiếng, ai cũng quan sát vẻ mặt của Hân. Cô đảo mắt quanh lớp thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như trút được một tấn bông trong lòng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, người ngồi bên cạnh cô đang ung dung đọc sách. Cậu ấy là tảng băng sao, chính là kiểu thấy khó không giúp.
Tiết toán cũng được bắt đầu, cứ đến môn này là đầu óc Hân lại quay cuồng, cố tập trung nghe giảng cũng không thể hiểu được. Cô cũng tìm đủ mọi cách học nhưng đều không thành công.
Cô lo lắng nếu như môn này không đạt thì đến lúc thi cấp 3 sẽ phải làm sao? Cô sẽ không đỗ được vào ngôi trường mơ ước, công sức bố mẹ nuôi ăn học suốt 9 năm đều đổ sông đổ bể.
Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà mỗi người một nơi.
Nghĩ thôi cũng buồn đến não lòng.
"Gia Hân, Hân... Lê Ngọc Gia Hân."
Một giọng nói quen thuộc vang vẳng bên tai, giọng nói có phần lớn tuổi. Cô lập tức hồn hồn, thầy giáo dạy toán đang đứng trước mặt cô.
Cô không biết thầy giáo đã đứng đây từ bao giờ, chỉ biết rằng thầy gọi tên cô rất nhiều lần.
Trong phút chốc chán nản của giờ học Toán Hân đã đưa đầu óc của mình treo lơ lửng trên cành hoa phượng đã gần tàn trước cửa lớp.
"Em đứng dậy trả lời câu hỏi trên bảng giúp tôi."
Cô dụt dè đừng lên gương mặt còn đang ngơ ngác, không biết thầy đã dạy đến phần nào rồi, chỉ vừa lơ là đi một chút mà môn Toán đã tự lắp chân chạy biến khỏi đầu cô, không còn sót lại một chút kiến thức nào.
Một vài bạn học trong lớp lén nhắc cho cô nhưng khốn đốn là cô chẳng hiểu được họ đang nói gì.
Cô ra hiệu bằng ánh mắt cầu cứu, khẽ đá vào chân của Duy mong cậu ấy giúp cô lần này.
Bị Hân đá vào chân nhưng cậu ấy không chút phản ứng, chỉ lặng lẽ rụt chân về. Không biết cậu ấy đang cố ý hay là trí não cậu ấy không được linh hoạt trong việc này nữa.
"Thưa thầy, câu trả lời là..."
"Thôi được rồi, em ngồi xuống đi. Lần sau nhớ chú ý vào bài giảng, về nhà hôm nay chép 10 lần câu trả lời, mai đến nộp cho tôi."
Thầy giáo lắc đầu với vẻ ngao ngán, Hân cũng đã biết lỗi của mình liền vội vàng chấp thuận với hình phạt của thầy.
Cô ngồi xuống, một tay cầm bút một tay đặt lên mặt bàn, đôi mắt chăm chú nhìn thầy giáo giảng lại bài trên bảng.
Kết thúc tiết học, cô mệt mỏi mặt liền gục xuống bàn. Nhưng lại bị người bên cạnh làm phiền, con hổ trong người cô trỗi dậy liền ngẩng mặt trừng mắt với Duy.
"Này, cậu học thì cũng phải giữ ý tứ một chút chứ. Làm phiền đến tôi rồi đây này."