Thuần thục sờ nắn ở khớp xương, cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: Giống xương ngón tay người nhưng cảm giác sờ vào lại khác hẳn.
Mặc dù việc cậu không nhận ra đây là xương gì cũng khá đáng sợ, nhưng ít nhất là không có ai bị hại.
Trì Liễu mím môi, dùng hai ngón tay kẹp nó mang về nhà, tiện tay ném vào một cái lọ thủy tinh cậu định vứt đi.
Thực ra cậu rất muốn ném thẳng vào thùng rác, nhưng, một linh cảm nào đó mách bảo cậu, tốt hơn hết là đừng nên vứt đi...
Xử lý xong khúc xương, Trì Liễu đeo khẩu trang, lấy dụng cụ dọn dẹp ra ngoài, vừa thầm mắng kẻ làm chuyện này một trăm lần, vừa dọn sạch những bông hoa hợp hoan xấu số, để tránh làm phiền các cô lao công ở đây.
...
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Anh Vọng.
Vừa kết thúc một cuộc họp video, thư ký Văn kinh hãi nhìn ông chủ của mình.
Ông chủ vẫn ngồi ở chiếc bàn làm việc hoành tráng đến mức khoa trương, khuôn mặt vẫn tuấn tú vô song, cả người vẫn như trước toát ra vẻ áp bức mạnh mẽ.
Nhưng, ông chủ đang nhìn ngón tay trái của mình, với một ánh mắt, ừm, dịu dàng đến rợn người...
Thư ký Văn rất sốc: Ông chủ của anh bị sao vậy?
Chẳng lẽ bị người chơi hệ tinh thần tấn công?
Không! Ông chủ anh minh thần võ, vô địch thiên hạ, sao có thể bị người chơi hệ tinh thần tấn công được!
Nhìn thấy ánh mắt đó ngày càng đáng sợ, thậm chí còn phát triển theo hướng biếи ŧɦái, thư ký Văn cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: "Sếp, ngài..."
Bị sao vậy.
Sơ Kỳ ngẩng đôi mắt đen sâu thẳm lên, đưa tay trái của mình ra - chính xác hơn là ngón áp út (mới mọc lại): "Tên tín đồ nhỏ bé thông minh của ta đã ngay lập tức nhận ra món quà của ta, hắn vui vẻ nhận lấy nó, hắn rất thành kính, rất yêu mến ta, từng chút từng chút vuốt ve xương ngón tay của ta, cho đến khi cất giữ nó một cách trân trọng."
Nói rồi anh mỉm cười bất đắc dĩ: "Trước đây ta chưa bao giờ biết, trên thế giới này lại tồn tại một tín đồ tâm đầu ý hợp với ta đến như vậy."
Khi tên tín đồ nhỏ bé vuốt ve xương ngón tay của anh, cảm giác đó khiến cả bàn tay trái của anh run lên, thật sự quá tuyệt vời...
Trên mặt thư ký Văn hiện lên vẻ mặt khó diễn tả: "Ờ... Cậu Trì hình như..." không phải kiểu người cuồng nhiệt như vậy...
Hơn nữa anh ta không hiểu, tại sao sếp của anh ta lại khăng khăng cho rằng người ta là tín đồ...
Ở thế giới nghỉ phép đúng là có tồn tại một số nhóm tín đồ kỳ lạ, nhưng họ chỉ là những người có tinh thần cực kỳ nhạy cảm và yếu đuối, có thể rất thỉnh thoảng trong giấc mơ nhìn thấy một cách cực kỳ mơ hồ một chút "thế giới đó", từ đó mà tin vào một vị thần hư ảo.
Nói là tin tưởng, thực chất giống một kiểu nhóm người tụ tập lại với nhau vì cùng chung sở thích và nỗi sợ hãi - giống như phiên bản đen tối của hội nghiên cứu siêu nhiên.
Không một ai trong số họ từng đến trước mặt sếp, cũng không biết rằng vị thần của họ thực sự tồn tại trên thế giới này.
Lúc này Sơ Kỳ đã nhìn anh ta, khuôn mặt tuấn tú sinh động lạ thường, viền mắt đen lóe lên ánh đỏ hưng phấn: "... Tuy hơi phiền phức vì quá bám người, nhưng hắn thật sự rất đáng yêu, phải không?"
Trong đầu thư ký Văn mơ hồ muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, khóe miệng anh ta giật giật, vẫn cố gắng nói: "... Đương nhiên."
Dừng một chút, anh ta cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, nói: "Sếp, buổi thử rượu NPC tối mai, tôi có thể dẫn Tường Tường theo không? Cậu ấy cũng nên được rèn luyện rồi."
Sơ Kỳ không hứng thú với những chi tiết này, anh tiếp tục ngắm nhìn bàn tay trái trắng bệch của mình, thờ ơ nói: "Chuyện này cậu tự sắp xếp là được."
Thư ký Văn hơi cúi đầu, cung kính nói: "Vâng."
...
Một ngày sau, vào buổi tối, một buổi thử rượu long trọng đã diễn ra đúng như dự kiến.
Thư ký Văn vẫn mặc bộ vest công sở quen thuộc, mỉm cười xã giao với từng vị khách NPC. Tương Tương nấp sau lưng anh ta, nhìn chằm chằm lên trần nhà, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Tiễn một nhóm khách xong, Thư ký Văn day day trán, nhìn về phía tấm màn nhung đỏ cách đó không xa.
Phía sau đó là một phòng nghỉ.
Vài phút trước, khi bữa tiệc vừa bắt đầu, sếp của an tah với nụ cười hoàn hảo đến kỳ lạ, đã dẫn mục tiêu nhiệm vụ của họ - ngôi sao nhỏ Hứa Bùi - vào trong đó.
Kế hoạch ban đầu của họ là thông qua khiêu vũ để tiếp cận đối phương, sau đó từ từ dẫn dắt để lấy thông tin đã hoàn toàn bị phá vỡ.