Tôi Xuyên Sách Thành Ba Nhỏ Của Đại Boss Vô Hạn Lưu

Chương 13

...

Không biết qua bao lâu, xúc tu kia cuối cùng cũng thỏa mãn rời khỏi lớp áo của chàng trai, rất lịch sự đắp lại chăn cho chàng trai, rồi kéo rèm cửa sổ sát đất.

Trước khi rời đi, như nhớ ra điều gì, nó tìm thấy công tắc điều chỉnh nhiệt độ của căn nhà này và bật nó lên - chủ nhân của nó bên ngoài cửa đột nhiên nhớ ra, NPC dường như là sinh vật rất sợ lạnh.

...

Sơ Kỳ đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào lỗ quan sát một lúc, vẫn từ bỏ việc dùng nhãn cầu của mình thay thế kính quan sát, anh đặt miếng kính ban đầu trở lại vị trí cũ, không sai lệch một phân - giống như cách anh ta đã lấy nó ra trước đó.

Sơ Kỳ đặt nhãn cầu đã lấy ra trở lại hốc mắt, trên mặt là nụ cười thỏa mãn nhưng bất lực - tín đồ nhỏ đã rất cuồng nhiệt rồi, anh không thể để cậu cuồng nhiệt hơn vì nhãn cầu này.

Nghe nói cảm xúc quá mãnh liệt không tốt cho sức khỏe của NPC.

Nhưng, nếu vừa rồi coi như là phần thưởng vô hình, vậy phần thưởng có thể nhìn thấy được, anh nên cho cậu cái gì đây?

Sơ Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cửa sổ kính bên hành lang tự động mở ra, vô số bông hoa màu hồng nhạt như mộng ảo bên ngoài cửa sổ luyến tiếc rời khỏi cành, bay về phía này.

Những bông hoa mềm mại màu hồng nhạt trải đầy trước cửa nhà Trì Liễu, Sơ Kỳ nhìn cơ thể mình hồi lâu, cuối cùng cũng dứt khoát bẻ đứt ngón áp út bên tay trái.

Vừa rời khỏi chủ nhân, máu thịt trên ngón tay liền lập tức khô héo, chỉ còn lại ba đốt xương ngón tay sạch sẽ.

Anh đặt đốt xương ngón tay đó vào giữa thảm hoa hợp hoan, trên mặt cuối cùng cũng lại nở nụ cười kỳ lạ đó.

Ừm, xương sườn, nhãn cầu, trái tim đều sẽ khiến tín đồ nhỏ phát điên, nhưng một đốt xương ngón tay thì vừa đủ.

Sơ Kỳ hài lòng nhìn tất cả những điều này, xoay người rời đi với tâm trạng tốt, trở về nhà của mình.

---

Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ của tháng Năm chiếu xuyên qua lớp rèm cửa mỏng tang, khiến căn phòng sáng bừng. Trì Liễu mơ màng ngồi dậy, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi - cậu luôn cảm thấy hơi nóng.

Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì đó, cậu khựng lại, mở to mắt, sắc đỏ lan từ cổ lên má.

Cậu mím môi, vén chăn lên nhìn, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ bừng.

Ôm trán bình tĩnh một lúc, Trì Liễu mới hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía phòng tắm. Vừa đi cậu vừa xấu hổ nghĩ xem làm thế nào để trả lại bộ quần áo này cho thư ký Văn.

Vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ ở nhà mới mua, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, ăn sáng, rồi gọi cho ban quản lý tòa nhà để báo cáo về việc máy điều hòa tự động bật tối qua, Trì Liễu mới ngồi xuống ghế sofa với một tách cà phê.

Có lẽ là hai ngày nay quá mệt mỏi, cậu đã ngủ từ chiều hôm qua đến tận bây giờ.

Hương cà phê nóng hổi lan tỏa, Trì Liễu nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày: Sao latte lại đắng thế này, rõ ràng cậu đã cho rất nhiều sữa.

Thực ra lúc ăn sáng, cậu đã phát hiện ra vị giác của mình dường như trở nên rất... nhạy cảm...

Trì Liễu đặt tách cà phê xuống, chớp mắt: Đáng lẽ hôm nay định đến quán bar để giám sát việc trang trí, nhưng có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một ngày.

Tối mai phải tham gia buổi thử rượu, cần phải giao tiếp, vậy nên bây giờ càng phải giữ gìn sức khỏe.

Quyết định xong, Trì Liễu đứng dậy, đi về phía cửa - đến một thế giới xa lạ, hiếm khi được nghỉ ngơi, cậu muốn nấu vài món mình thích.

Vừa mở cửa, Trì Liễu: "Hắt xì!"

Vài bông hoa nhỏ màu hồng phấn bị rung động bởi tiếng mở cửa, Trì Liễu, người bị dị ứng phấn hoa nhẹ, lấy tay áo che mũi, mở to mắt: "???"

Cậu thấy toàn bộ nửa hành lang bên ngoài cửa nhà mình, được phủ kín một lớp hoa hợp hoan dày!

Mấy cây hợp hoan ngoài hành lang đều bị vặt trụi!

Thị lực của cậu luôn rất tốt, nên cậu ngay lập tức nhìn thấy, ở giữa thảm hoa hợp hoan, hình như còn có một khúc xương trắng hếu!

Trời ơi giữa ban ngày ban mặt! Cậu gặp phải kẻ biếи ŧɦái rồi sao!

Trì Liễu choáng váng: Ngày thứ tư đến thế giới khác, cậu đã đắc tội với người ta đến mức này rồi sao?

Rốt cuộc là kẻ nào thiếu ý thức, lại dùng cách trẻ con như vậy để trả thù cậu chứ!

Hoa hợp hoan nhà người ta mọc đẹp muốn chết, tự nhiên hái đến chọc cậu làm gì!

Trì Liễu vừa nghĩ hay là tên minh tinh nhỏ con hôm qua, vừa che mũi bước vào thảm hoa hợp hoan nhặt khúc xương lên.