Quán bar này là địa điểm do Từ Miễn sắp xếp trước để bàn giao tài liệu mật.Mặc dù đang là ban ngày nhưng bên trong quán bar vẫn tràn ngập ánh đèn đỏ xanh chớp nháy. Những tia sáng đủ màu quét qua từng góc ghế sô pha, tạo nên một bầu không khí khác xa với thế giới thực.
Có một người đã chờ sẵn tại khu ghế ngồi đặt trước.
Anh ta vắt chéo chân, khẽ lắc lư, ánh mắt nhanh chóng bắt được bóng dáng Cố Thường Ngu vừa tiến lại gần.
“Yo, Nhị thiếu gia nhà họ Cố đến rồi kìa~”
Chưa đợi Cố Thường Ngu ngồi xuống, anh ta đã vội vàng mở miệng:
“Nếu Nhị thiếu đã đến thì thứ mà chúng ta thỏa thuận trước đây…”
Ánh mắt anh ta đảo qua chiếc cặp tài liệu mà Cố Thường Ngu mang theo, hàm ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Cố Thường Ngu cúi đầu ngồi xuống, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại, rõ ràng không thích ứng nổi với môi trường ồn ào này.
Cậu bày ra vẻ suy nghĩ đắn đo một hồi rồi mới lên tiếng với giọng điệu thận trọng:
“Từ Miễn, làm vậy là sai.”
Hệ thống: “Cậu cứ diễn tiếp đi.”
Ánh đèn xung quanh sặc sỡ nhưng làn da trắng nõn của người đối diện không hề bị nhuộm chút sắc màu, trong trẻo đến mức khó tin.
Đây là lần đầu tiên Từ Miễn nghiêm túc quan sát Nhị thiếu gia của nhà họ Cố.
Quả nhiên giống hệt như lời đồn... Trông cậu ngoan ngoãn, vô hại, thuần khiết, không có chút tính công kích nào.
Cố Thường Phong nuôi dạy đứa em trai này rất tốt.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc một người đàn ông có thể lạnh lùng xé nát đối thủ trên thương trường như Cố Thường Phong lại dốc lòng bảo vệ cậu em trai này là Từ Miễn lại cảm thấy cực kỳ nực cười.
Không ngờ một kẻ thông minh cả đời như Cố Thường Phong lại nuôi con giúp người khác suốt bao năm qua.
Không biết Cố Thành Phong sẽ có phản ứng gì nếu biết đứa em trai mà mình cưng chiều bao lâu nay không phải con ruột của ông Cố.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Từ Miễn không kiềm được mà nhếch môi cười.
Anh ta nhìn về phía Cố Thường Ngu, thay đổi vẻ mặt và nở một nụ cười ôn hòa:
“Nhị thiếu gia à, chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi. Cậu cũng không muốn để anh trai mình nhìn thấy bản giám định quan hệ cha con của cậu và ông Cố đâu nhỉ~”
Vừa nghe đến bản giám định DNA, sắc mặt Cố Thường Ngu càng trở nên tái nhợt.
Nhìn thấy phản ứng này, Từ Miễn càng thêm đắc ý, tự cho rằng đã nắm thóp được vị thiếu gia được nuôi trong l*иg kính này nên tiếp tục nói không ngừng:
“Cậu xem, nếu chuyện này lộ ra thì chắc chắn thiên hạ sẽ dậy sóng, Cố Thường Phong sẽ rất đau lòng, còn Nhị thiếu gia của nhà họ Cố là cậu có khi sẽ bị đá ra khỏi gia tộc. Cuối cùng chẳng ai có lợi cả. Chúng ta đều không muốn thấy kết cục như vậy, đúng không?”
“Cho nên tôi mới tìm đến cậu hợp tác. Tất cả là để giúp cậu đấy.”
Cả Thường Ngu lẫn hệ thống đều sững sờ.
Thường Ngu: “Mặt dày quá rồi đấy.”
Hệ thống: [Gật đầu đồng ý.jpg]
Mặc dù kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của Từ Miễn nhưng Thường Ngu vẫn phải diễn theo kịch bản, giả vờ như bị lời nói của anh ta làm lay động.
Cậu hơi mấp máy môi, ánh mắt lộ vẻ do dự:
“Nhưng mà…”
Từ Miễn tiếp lời ngay lập tức:
“Bây giờ chỉ có tôi mới có thể giúp cậu. Đưa tài liệu cho tôi đi, Nhị thiếu gia.”
Dưới ánh nhìn thúc giục của Từ Miễn, Cố Thường Ngu chậm rãi đưa tay chạm vào chiếc cặp tài liệu bên cạnh mình.
Cậu rất rõ ràng tài liệu bên trong đó là gì.
Càng rõ hơn cái giá phải trả cho hành động này.
Nhưng lúc này cậu không còn đường lui nữa.
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Cố Thường Ngu cũng mở cặp, lấy tập tài liệu bên trong ra rồi đưa đến trước mặt Từ Miễn.
“Anh sẽ làm đúng như những gì chúng ta đã thỏa thuận, phải không?”
Trong đôi mắt của Cố Thường Ngu ánh lên sự cầu khẩn mong manh.
Từ Miễn không lập tức trả lời, chỉ hơi dùng chút sức đã dễ dàng giật được tập tài liệu.