Vai Ác Bị Hung Hăng Ức Hiếp (Xuyên Nhanh)

Quyển 1 - Chương 8: Anh trai mê tôi thì phải làm sao?

Cậu... Cố Thường Ngu... chỉ là một kẻ xa lạ, một người vốn không nên có mối quan hệ nào với nhà họ Cố.

Nếu một đứa trẻ vốn luôn ngoan ngoãn lại phản bội mình, vậy một người luôn quyết đoán và lạnh lùng như Cố Thường Phong sẽ làm gì đây?

Bàn tay ấm áp và mạnh mẽ phủ lêи đỉиɦ đầu, nhưng lúc này lại như một tấm lưới dày đặc, vây kín không lối thoát, dễ dàng nắm trọn lấy đầu Cố Thường Ngu.

Trước đây sự đυ.ng chạm của Cố Thường Phong chỉ mang đến hơi ấm của tình thân. Nhưng giờ đây, khi vừa làm việc xấu, Cố Thường Ngu lại cảm thấy đằng sau sự dịu dàng lịch thiệp kia ẩn chứa một loại du͙© vọиɠ kiểm soát không thể chối cãi.

"Vốn dĩ em định tới đây với anh."

Cố Thường Ngu chớp mắt, nở một nụ cười trông có vẻ ngại ngùng. "Nhưng bạn em lại vừa hẹn gặp nên em không quấy rầy anh làm việc nữa."

Tuổi còn trẻ, có bạn bè rủ đi chơi là chuyện rất bình thường. Lý do này khiến Cố Thường Phong chẳng thể bắt bẻ gì.

Sau khi dùng một cái cớ thành công qua mắt Cố Thường Phong, tất nhiên Thường Ngu không thể tiếp tục ở lại. Cậu chào tạm biệt anh trai và thư ký rồi cầm lấy cặp tài liệu, nhanh chóng rời đi.

Cố Thường Phong vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt trầm lắng nhìn theo bóng lưng đang xa dần, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thư ký liếc nhìn vị tổng giám đốc cao lớn, vai rộng chân dài của mình, nửa đùa nửa thật cảm thán: "Tổng giám đốc và Nhị thiếu thật thân thiết với nhau."

Dù lạnh lùng đến đâu, chỉ cần nhắc đến Thường Ngu, Tổng giám đốc Cố vẫn sẽ nhếch môi cười nhẹ. Nếu không phải vì Cố Thường Phong còn quá trẻ, e rằng có người sẽ tưởng anh là cha ruột của Thường Ngu mất!

Trước lời cảm thán ấy, Cố Thường Phong không bày tỏ ý kiến.

Anh sải bước về phía bàn làm việc, ngồi xuống ghế với động tác dứt khoát. Chiếc cà vạt trên chiếc áo sơ mi đen khiến toàn thân anh trông càng nghiêm nghị hơn.

Anh cầm lấy cây bút máy trên bàn... Đây là dấu hiệu anh chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Thư ký hiểu ý, lập tức đặt tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên trước mặt anh rồi lặng lẽ đứng sang một bên. Một khi bắt tay vào làm việc, Cố Thường Phong không thích bị người khác quấy rầy.

Chỉ là… thư ký không nhận ra rằng chiếc bút trên tay tổng giám đốc vẫn chưa hề hạ xuống.

Người đàn ông luôn tập trung tuyệt đối khi làm việc, hôm nay lại hiếm khi mất tập trung.

Anh nhớ lại dáng vẻ của Cố Thường Ngu khi cậu vừa bước chân vào nhà họ Cố.

Khi đó, gia đình đang rối loạn vì chuyện mẹ anh qua đời.

Thậm chí ba Cố còn chưa kịp lập linh đường cho mẹ anh đã vội vã dẫn người đàn bà kia vào cửa.

Đôi mắt tham lam của người đàn bà đó cùng với gương mặt đáng ghê tởm của ba Cố… Lúc ấy người giúp việc trong nhà nhìn anh bằng biểu cảm thế nào nhỉ?

Hình như là đầy thương hại.

Nhưng cũng chỉ là thương hại trong thoáng chốc mà thôi.

Rồi bọn họ nhanh chóng quay về lo liệu cho “tân phu nhân” nhập gia, chẳng còn ai quan tâm đến cậu thiếu niên vừa mất mẹ nữa.

Giờ đây, ký ức về ngày hôm đó đã trở nên mơ hồ trong anh.

Cố Thường Phong chỉ nhớ rằng mọi người tất bật đến mức chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của mình.

Chỉ có đứa trẻ trốn sau lưng người đàn bà kia là luôn nhìn về phía anh.

Đứa trẻ đó khác hẳn với người mẹ đầy tham vọng và khôn ngoan của mình.

Đôi mắt cậu đen láy và to đến quá đáng, bên trong là sự thuần khiết và tò mò vô tận.

Giống như anh, cậu cũng là một kẻ xa lạ giữa vở kịch đầy hỗn loạn này.

Thời gian trôi qua, bây giờ ba Cố và người đàn bà kia đã sớm nằm sâu dưới lòng đất.

Hiện tại, người nắm quyền nhà họ Cố là anh. Anh đang ngồi ở một vị trí vững chắc không ai có thể lung lay.

Và đến cuối cùng, chỉ có đứa trẻ năm ấy là còn ở lại bên cạnh anh cho đến tận bây giờ.Có lẽ, đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống.

Cố Thường Ngu là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này của anh, là người duy nhất chảy chung một dòng máu với anh.

Anh và cậu vốn nên là một thể.

Cố Thường Phong thoát khỏi những dòng suy nghĩ hiếm hoi của mình, cuối cùng cũng tập trung vào công việc.

Trong khi đó, Cố Thường Ngu vội vã rời khỏi thang máy, bước nhanh ra khỏi tòa nhà.

Thế nhưng, thay vì rời đi theo hướng thông thường thì cậu lại rẽ vào một quán bar gần đó.

Cậu thực sự có hẹn.

Nhưng người hẹn gặp Cố Thường Ngu không phải bạn bè mà chính là Tổng giám đốc Từ Miễn của tập đoàn Địch Khải, đối thủ không đội trời chung của Cố Thường Phong trên thương trường.