Anh ta cúi đầu lật xem từng trang giấy, nụ cười gian xảo hiện rõ trên khuôn mặt nhã nhặn, hiển nhiên là rất hài lòng với những gì Cố Thường Ngu mang đến.
“Ngoan lắm.” Sau đó Từ Miễn ngẩng đầu, thản nhiên khen ngợi.
“Tôi sẽ giữ kín bí mật này giúp cậu.”
Nói xong, anh ta đưa tay cầm ly rượu vang trên bàn, uống cạn trong một hơi.
“Vậy thì, mong lần hợp tác sau của chúng ta cũng suôn sẻ.”
Biểu cảm vừa mới thả lỏng của Cố Thường Ngu bỗng cứng đờ lại.
Ý trong lời nói của Từ Miễn khiến tim cậu như rơi xuống đáy vực.
“Chẳng phải đã nói chỉ lần này thôi sao?”
Ban đầu chính Từ Miễn thề thốt rằng chỉ cần giúp anh ta một lần thôi, vậy nên Cố Thường Ngu mới bị ép buộc mà miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cậu không ngờ ngay từ đầu Từ Miễn chưa từng có ý định buông tha cho mình.
“Nhị thiếu, có những chuyện… một khi đã bắt đầu thì không dễ dàng kết thúc vậy đâu.”
Từ Miễn mỉm cười đầy ung dung, như thể ngay cả phản ứng lúc này của Cố Thường Ngu cũng nằm trong dự liệu của anh ta.
“Tôi tin rằng cậu cũng muốn giữ kín bí mật này với tôi, đúng không?”
Cố Thường Ngu từng nghĩ rằng hợp tác với Từ Miễn có thể che giấu những bí mật dơ bẩn kia.
Nhưng việc này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, cậu không khác gì đang cầu xin hổ dữ đừng ăn thịt mình.
Tham vọng của Từ Miễn không chỉ dừng lại ở một tập tài liệu. Anh ta muốn cả Tập đoàn Trường Thịnh.
Một khi đã hợp tác với Từ Miễn, Cố Thường Ngu không còn đường quay đầu nữa.
Nhận ra sự thật ấy, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch.
Cậu rời khỏi quán bar trong trạng thái thẫn thờ, ngay cả chiếc cặp tài liệu đựng hồ sơ quan trọng cũng quên mang theo.
Từ Miễn nán lại quán bar bình thản gọi thêm một ly rượu.
Nếu Cố Thường Phong không kịp dạy em trai mình cách sinh tồn, vậy thì đối thủ trên thương trường của anh là anh ta sẽ giúp anh dạy cho cậu thiếu gia ngây thơ này một bài học đắt giá.
Anh ta liếc nhìn tập tài liệu đặt trên bàn với nét mặt đầy vẻ đắc thắng.
Từ Miễn đưa tay phủi nhẹ cánh tay áo, dù trên đó chẳng có chút bụi nào.
Lúc này, sự khinh thường mà anh ta cố kìm nén trước mặt Cố Thường Ngu hoàn toàn lộ ra.
Chờ đến khi thâu tóm được Tập đoàn Trường Thịnh, anh ta sẽ đứng trên đỉnh cao thương trường, còn một kẻ phản bội nhà họ Cố, không còn chỗ dựa như Cố Thường Ngu thì làm gì có cửa mà mong nhận được lợi lộc từ anh ta.
Đến lúc đó, anh ta chỉ việc đá cậu đi như đuổi một con chó hoang là được.
Bước ra khỏi quán bar, vẻ mặt Cố Thường Ngu lập tức trở nên lạnh lẽo, không chút biểu cảm.
Cậu xoay người đi thẳng vào một cửa hàng thời trang gần đó.
“Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt.”
Giọng điện tử của hệ thống mang theo chút vui vẻ:
“Đúng là nên làm như vậy.”
Xem ra tên tội phạm khét tiếng khắp Liên bang này cũng không đáng sợ như trong hồ sơ nhỉ?
Nếu có thể khiến những kẻ nguy hiểm cỡ này ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sau khi trở về Liên bang, nó sẽ thăng chức và tăng lương!
“Cứ tiếp tục phối hợp với kịch bản, đừng chống lại Liên bang. Chỉ cần hoàn thành thêm vài thế giới nữa, chưa biết chừng Liên bang sẽ giảm nhẹ tội danh cho cậu…”
Hệ thống hào hứng nói không ngừng.
Thậm chí nó còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình tham dự lễ tuyên dương, được vinh danh là nhân viên xuất sắc vì đã thuần phục thành công một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng niềm vui đó không kéo dài được bao lâu.
Khi hệ thống nhận ra có điều bất thường, Cố Thường Ngu đã chọn xong một bộ đồ đen đính đầy đinh tán sắc bén, gai góc, tràn đầy tính công kích.
“Cậu định làm gì?”
Hệ thống lập tức cảnh giác.
Cố Thường Ngu không đáp.
Cậu dứt khoát thay bộ trang phục màu đen kia, sau đó đeo lên mặt một chiếc khẩu trang lớn che khuất hơn nửa gương mặt, khiến cả người cậu không còn vẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt của Nhị thiếu nhà họ Cố nữa.