Giữa thời buổi mà hầu hết mọi người đều gầy guộc, tiều tụy vì đói kém, thiếu niên ấy lại tỏa sáng rực rỡ như một vì sao lẻ loi giữa bầu trời u ám.
Hắn khẽ ho hai tiếng. Lúc này, Cố Cửu mới giật mình tỉnh lại.
Nàng lập tức tỏ ra yếu ớt, giọng đáng thương đáp: “Ta đói quá… Đi không nổi nữa.”
Thiếu niên im lặng quan sát nàng một lúc rồi gật đầu: “Đi theo ta, ta sẽ tìm thứ gì đó cho nàng ăn.”
Hắn chợt hỏi: “Còn đi được không?”
Cố Cửu khẽ "ừ" một tiếng. Không lẽ vị thiếu niên này tưởng nàng là ăn mày? Đúng là bộ đồ trên người nàng còn chắp vá nhiều chỗ, bản thân lại đã lâu chưa tắm, trông chẳng khác gì một kẻ lang thang đầu đường xó chợ. Nhưng dù như thế nào thì nàng cũng không phải ăn mày.
Đi theo thiếu niên một đoạn, cả hai dừng lại trước một cánh cửa lớn nằm sâu trong con hẻm. Trên cửa có treo một chiếc đèn l*иg trắng, bên cạnh là dải lụa tang bay phấp phới. Chắc hẳn nơi này vừa có tang.
Thiếu niên liếc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Chờ ở đây, ta sẽ bảo người mang đồ ăn tới cho nàng.”
Cố Cửu im lặng đứng đợi. Một lát sau, một bà lão tóc hoa râm bước ra, trên tay cầm một chiếc màn thầu trắng, giọng trầm thấp:
“Ăn đi.”
Bà không vội rời đi mà quan sát nàng một lúc rồi mới chậm rãi hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhà gặp nạn đói phải không?”
Cố Cửu cắn một miếng màn thầu, quai hàm phồng lên, chậm rãi đáp: “Sắp mười hai.”
Ánh mắt bà lão thoáng hiện vẻ thương cảm: "Từ từ thôi, đói lâu mà ăn vội như thế hại dạ dày lắm đấy. Vào nhà đi, ta sẽ nấu cho con bát cháo nóng.”
Cố Cửu chớp chớp mắt, trong lòng thoáng hiện lên chút cảnh giác. Ở cái nơi xa lạ này, bản năng sinh tồn khiến nàng không thể tin tưởng người khác. Nhưng nhìn gương mặt hiền từ của bà lão, nàng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng từ chối:
“Cảm ơn bà, ăn màn thầu là đủ rồi.”
Bà lão lắc đầu: “Ai chẳng có lúc gặp nạn, đừng khách sáo. Để ta đi lấy nước cho con, đứng đây chờ ta một chút.”
Nói rồi bà xoay người vào nhà. Một lát sau bà quay lại, trên tay cầm một chén nước, nhẹ giọng: “Uống đi cho ấm bụng.”
Cố Cửu nhận lấy khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó cẩn thận đưa lên mũi ngửi thử rồi mới cúi đầu nhấp một ngụm.
Nhưng vừa mới nuốt xuống, đầu óc nàng đột nhiên quay cuồng, cả người bủn rủn, một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng. Ngay giây tiếp theo đỉnh đầu bỗng tối sầm, một cái bao tải chụp thẳng xuống người nàng!
“Choang!”
Chiếc chén trên tay nàng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Bên tai nàng vang lên giọng nói hối hả của bà lão: “Mau! Khiêng vào trong, đừng để ai trông thấy!”
Cố Cửu: …
Chết tiệt! Chỉ vì thấy thiếu niên kia dễ nhìn mà nàng đã lơ là cảnh giác, tin rằng hắn không phải kẻ xấu. Đúng là người càng đẹp đẽ, càng dễ khiến cho kẻ khác mất đi sự phòng bị.