Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dùng Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương

Chương 5

Vừa thoát khỏi hang hổ, lại sa vào ổ sói. Chẳng lẽ thế gian này chỉ toàn những kẻ xấu hay sao?

Cố Cửu không giãy giụa, vẫn lặng lẽ nằm trong bao tải, cố gắng gặm nốt miếng bánh đang ăn dở. Muốn thoát thân, trước hết phải có sức.

Một lúc sau, nàng cảm thấy có người khiêng mình đi rồi bị thả xuống đất.

Giọng bà lão vang lên truyền lệnh cho ai đó:

“Trông chừng con bé cẩn thận, ta đi báo với lão gia.”

Chỉ một lát sau, có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần. Ai đó kéo bao tải ra khỏi đầu nàng.

Cố Cửu vừa nhai xong miếng cuối cùng, cảm giác sức khỏe đã hồi phục được chút ít, nhưng nàng vẫn giả vờ bất tỉnh.

Bà lão kính cẩn lên tiếng:

“Lão gia, đây chính là cô bé đó. Có lẽ vì đói lâu và sợ hãi nên mới bất tỉnh như vậy.”

Một chiếc khăn ấm áp nhẹ nhàng lau đi lớp bụi bẩn trên mặt nàng. Ngay sau đó, nàng nghe thấy một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.

“Quả nhiên rất đẹp.”

Ánh mắt kia quét qua từng đường nét trên khuôn mặt nàng, chăm chú đánh giá. Một lát sau, một giọng nam trầm ổn cất lên:

“Không tệ. Mau đưa đi tắm rửa rồi tìm một bộ đồ cưới. Vương mụ, ngươi làm rất tốt. Xong việc đến phòng thu chi lĩnh thưởng.”

“Vâng!” Bà lão hồ hởi đáp lời.

Đồ cưới?

Cố Cửu khẽ cau mày. Bắt nàng mặc đồ cưới để làm gì?

Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng đã bị nhấc lên và đưa sang căn một gian phòng khác. Tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.

Nàng vẫn tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Được người khác hầu hạ tắm rửa thế này rất thoải mái. Đã lâu lắm rồi nàng không được tắm rửa tử tế như thế này. Bấy lâu nay trốn trong rừng chỉ có thể lau qua loa, cả người vừa bẩn vừa khó chịu.

Dù sao thì cơ thể này cũng chẳng phải của nàng, không có gì phải bận tâm.

Bà lão chậm rãi cảm thán:

“Ôi, cô bé này da dẻ mịn màng, khuôn mặt lại xinh đẹp như vậy, chắc hẳn là xuất thân từ gia đình quyền quý. Không biết vì sao lại lưu lạc đến đây? Chẳng lẽ bị bọn buôn người bắt cóc rồi chạy thoát hay sao?”

Một giọng nữ trẻ hơn lên tiếng phụ họa:

“Đúng vậy. Người đẹp thế này quả thật rất xứng đôi với công tử.”

Xứng đôi với công tử?

Cố Cửu lập tức nhớ đến tấm lụa trắng treo trước cổng. Chẳng lẽ... Họ thực sự đang muốn tìm một tấm chồng cho nàng sao?

Nhưng vấn đề là… Người đó còn sống hay đã chết?

Hai người kia vô cùng tỉ mỉ, không chỉ tắm rửa sạch sẽ cho nàng mà còn giúp nàng gội đầu, vuốt từng lọn tóc một.

Sau khi tắm xong, nàng được đặt lên một chiếc giường êm ái, chăn bông ấm áp đắp lên người. Có người còn cẩn thận giúp nàng lau khô tóc.

Một lát sau một người rời đi, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của kẻ còn lại.

Giường êm quá… Cố Cửu dần chìm vào giấc ngủ.