Cố Cửu tự biết mình không phải thánh mẫu. Kẻ đã có ý hại nàng đương nhiên phải nhận lấy hậu quả.
Xong xuôi, nàng ngẩng đầu nhìn trời. Nàng không kìm được mà thở dài. Aizz… Đúng vậy, đây mới là thực tại, không phải một giấc mộng màu hồng.
Kiếp trước, Cố Cửu sinh ra và lớn lên trong thời đại công nghệ cao, nơi con người học tập nhờ vào sự giúp đỡ của hệ thống. Từ năm mười tuổi nàng đã bắt đầu học Tây y. Hệ thống liên tục đưa ra các giả thuyết bệnh trạng giúp nàng rèn luyện các kỹ năng điều trị. Trải qua hàng trăm ngàn lần mô phỏng, nàng đã tích lũy được vô số kinh nghiệm. Chỉ trong 5 năm đã trở thành một nữ quân y trẻ thiên tài, danh tiếng lừng lẫy.
Trong một trận đại chiến, nàng phải thực hiện vô số ca phẫu thuật liên tục cho các thương binh, kiệt sức đến mức hai tay run rẩy, đầu óc quay cuồng. Khi cơn buồn ngủ ập đến, nàng còn chưa kịp ăn mừng sinh nhật mười sáu tuổi của mình thì đã trút đi hơi thở cuối cùng.
Khi tỉnh lại, ký ức của nguyên chủ hòa chung vào trí nhớ nàng. Nguyên chủ vốn là tiểu thư con nhà quan, lẽ ra phải sống cả đời trong nhung lụa. Nhưng khi chạy nạn, gia đình nàng bị cướp sạch tài sản, cuối cùng chỉ còn lại nàng và bà vυ' nương tựa lẫn nhau. Sau này bà vυ' không may trượt chân ngã chết, bỏ lại nàng bơ vơ một mình lang bạt khắp nơi, bữa đói bữa no.
Đêm qua, nguyên chủ cùng thiếu nữ kia trú tạm trong một căn nhà hoang. Sáng nay, vừa bước chân ra ngoài chưa được bao xa thì cả hai đã bị đánh lén rồi bắt đi. Khi tỉnh lại, nàng đã trở thành Cố Cửu của thế giới này.
Cố Cửu ngửa mặt than trời:
"Cái mở màn gì mà y như cứt chó vậy chứ?"
Trước mắt nàng là một căn nhà hoang xập xệ. Cỏ dại mọc um tùm, không khí nồng nặc mùi hôi thối ẩm mốc. Cố Cửu đói đến mức chỉ muốn nhào tới gặm luôn đám cỏ xanh trước mặt.
Không được, nàng phải tìm thứ gì đó để ăn ngay, nếu không e rằng sẽ gục mất.
Rời khỏi căn nhà hoang, Cố Cửu men theo con hẻm nhỏ. Không gian vắng lặng đến lạ thường, không một bóng người, thậm chí ngay cả một con chó hoang cũng chẳng thấy đâu. Nàng chầm chậm dựa lưng vào tường, chọn đại một hướng rồi bước đi.
Đi được một đoạn, cơn choáng váng vì hạ huyết áp bất ngờ ập đến. Trước mắt tối sầm, nàng đành khuỵu xuống, tựa lưng vào bức tường ven đường để nghỉ tạm.
"Ngươi không sao chứ?" Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên.
Cố Cửu ngẩng đầu.
Cách đó không xa, một thiếu niên khoác trên mình bộ áo dài trắng, dù đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ tinh tươm. Dáng người mảnh khảnh, từng đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như được chạm khắc từ ngọc. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, bóng râm trải dài trên bức tường phía sau tôn lên khí chất thanh tao thoát tục, tựa như tiên giáng trần.