Cũng coi như là vì Tạ Diêm.
Bất quá... Tạ Diêm đang trong kỳ mẫn cảm, bị bản năng nguyên thủy quấy phá, nhìn bức tranh này chỗ nào cũng không vừa mắt, theo bản năng muốn độc chiếm omega của mình.
Không đúng... Tạ Diêm nheo mắt lại, thứ anh muốn độc chiếm... hình như là alpha của mình?
Tạ Diêm cảm thấy ý thức của mình thật sự không tỉnh táo rồi.
………..
Trong quá trình di chuyển sau đó của đội, không ai nhận ra vị trí đứng của Tạ Diêm trong đội hơi lùi về phía sau so với bình thường, chính xác mà nói, là gần Sở Thập Hàm hơn một chút.
Yến Nhất Chu mở bản đồ: "Hiện tại vẫn coi như thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ nhanh chóng..."
Lời còn chưa dứt, tiếng gầm của dã thú từ phía trước truyền đến.
Yến Nhất Chu: "..." Cái miệng của mình đúng là thối không khác gì Tạ Diêm.
Trong lòng Tạ Diêm thực sự có chút phiền muộn. Vốn dĩ kỳ mẫn cảm sẽ mang đến sự cáu kỉnh vô cớ, huống chi trên đường đi liên tục gặp chuyện phiền phức.
Anh cầm lấy lưỡi dao năng lượng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Sau đó liền nhìn thấy một con quái thú khổng lồ lao tới! Vậy mà lại là thú biến dị hình voi cấp trung!
Trường quân đội đã tuyên bố rõ ràng, khu vực diễn tập này đã được kiểm tra, chỉ tồn tại nhiều loại thú biến dị cấp thấp, chính là để đảm bảo an toàn cho tất cả học sinh! Sao đột nhiên lại xuất hiện thú biến dị cấp trung!
Tuyệt đại đa số người trong đội không đủ cho nó nhét kẽ răng. Tạ Diêm nhíu mày, quyết định dẫn con thú biến dị này đi chỗ khác.
"Hội hợp ở đích," anh không khách khí đoạt lấy lưỡi dao năng lượng của Yến Nhất Chu, chạy đến con đường nhánh bên cạnh, trực tiếp ném lưỡi dao năng lượng về phía thú biến dị!
Vòi voi cuộn lên, chặn lại công kích của Tạ Diêm.
Tranh thủ khoảng trống này, một lưỡi dao năng lượng khác cũng tấn công tới, trúng ngay mặt thú biến dị! Tạ Diêm quay đầu lại, là Sở Thập Hàm.
Máu đen chảy xuống từ khuôn mặt đáng sợ của thú biến dị, nó rống lên một tiếng, lao về phía Tạ Diêm và Sở Thập Hàm!
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm quay người bỏ chạy.
Con thú biến dị phía sau không ngừng đuổi theo họ. Đối với Tạ Diêm và Sở Thập Hàm, chưa chắc đã không có cách trực tiếp giải quyết con thú biến dị này. Nhưng phương pháp này cần tốn quá nhiều thời gian, họ rất có thể sẽ không kịp hội họp vào ngày mai.
Tạ Diêm nhìn vực sâu phía trước, như có điều suy nghĩ, đột nhiên đổi hướng, dẫn con thú biến dị về phía này.
Sở Thập Hàm hiển nhiên cũng hiểu ý của anh, đi theo.
Vào thời điểm trước khi đến vực sâu, hai người đồng thời dừng bước, khi con thú biến dị lao tới, cả hai cùng nhảy sang một bên.
Con thú biến dị không kịp phanh, "Rầm" một tiếng rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Hai người cùng lăn vào trong bụi cỏ dại.
Tạ Diêm đè lên người Sở Thập Hàm, da thịt tiếp xúc với da thịt, nhiệt độ cơ thể của Tạ Diêm hơi cao.
Trên cánh tay bị thương một chút, máu tươi toát ra tin tức tố càng nồng đậm hơn.
Anh đứng dậy khỏi người Sở Thập Hàm, hỏi một câu: "Không sao chứ?"
Tin tức tố điên cuồng lan tràn trong không khí tiết lộ trạng thái mất kiểm soát một lần nữa của Tạ Diêm, Sở Thập Hàm nhìn vẻ mặt có vẻ quan tâm của anh, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay đang làm loạn trên người mình, mặt không biểu cảm hỏi:
"Anh dùng thứ gì chọc tôi vậy hả?"
Tạ Diêm nghiêng đầu, không chắc chắn nói: "Súng?"
Ở một mức độ nào đó, nó thực sự cũng được coi là một loại súng. Nhưng Sở Thập Hàm không cho rằng Tạ Diêm ở trạng thái bình thường có thể nói ra những lời như vậy với cậu.
Cậu nâng khuỷu tay định đẩy Tạ Diêm ra, nhưng lại bị Tạ Diêm dùng một lực khéo léo ấn xuống lần nữa, tay anh theo áo phông trượt lên trên, ấn vào một điểm nhô lên.
Sở Thập Hàm cứng đờ cả người, ngẩng mắt liếc nhìn Tạ Diêm, rồi lại nhìn quần áo trên người một lần nữa bị xoa loạn. Cậu chắc chắn Tạ Diêm sẽ không còn bộ quần áo dự phòng nào nữa.
Đánh ngất là được. Sở Thập Hàm nghĩ vậy, làm bộ co đầu gối lên định thúc vào chỗ hiểm của Tạ Diêm, người đang đè trên người cậu theo bản năng muốn tránh, cậu nhân cơ hội giãy ra khỏi Tạ Diêm, định đứng dậy.