Sở Thập Hàm quay lưng lại cởϊ áσ, xương bả vai đẹp mắt theo động tác của cậu mà lộ ra đường nét xinh đẹp.
Tạ Diêm vì vậy mà cúi đầu thấp hơn, ánh mắt rơi xuống chiếc quần quân đội màu đen, được sơ vin ngay ngắn vào trong ủng.
Tối qua Tạ Diêm đã tự tay sơ vin lại.
Tạ Diêm hiếm khi cảm thấy hơi đau đầu – may mà cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại một chút, không làm ra chuyện gì quá đáng hơn.
Chỉ là...
"Hôm qua tôi không tỉnh táo," Tạ Diêm dừng một chút, đột nhiên có ý hỏi, "Sao cậu không phản kháng?"
Bản thân điều này đã rất kỳ lạ, Sở Thập Hàm là một alpha cấp S, vậy mà lại không hề giãy dụa, mặc cho một alpha khác muốn làm gì thì làm với mình.
Tạ Diêm lý trí thăm dò mục đích của Sở Thập Hàm.
"Không thì để cả đội toàn quân bị diệt hay sao?" Sở Thập Hàm mặc một chiếc áo phông quân dụng vào, "Không phải anh nói, phải lấy tập thể làm trọng sao?"
Vậy mà lại nghe vào lời của mình... Tạ Diêm cười cười, nhưng không hoàn toàn tin câu trả lời này. Bất quá anh không quan tâm mục đích của người khác, dù sao giữa họ thực chất cũng không xảy ra chuyện gì...
Huống chi, giữa alpha và alpha thì có thể xảy ra chuyện gì? Đấu kiếm sao?
Sở Thập Hàm thay quần quân đội, chiếc quần quân đội ban đầu bị cậu tùy ý hất sang một bên, cậu cầm lấy chiếc quần quân đội dự phòng của Tạ Diêm.
Mắt Tạ Diêm tối sầm lại, trừ phi đánh dấu, nếu không alpha không thể kết thúc kỳ mẫn cảm trước thời hạn, huống chi bản thân tin tức tố của Tạ Diêm đã không ổn định.
Lúc này anh có thể không lộ ra chút sơ hở nào, hoàn toàn là do ý chí quá mạnh.
"Cậu có mang theo thuốc ức chế không?" Tạ Diêm hỏi.
Sở Thập Hàm mặc quần xong, tỉ mỉ cài thắt lưng: "Trong ba lô còn hai ống, anh cần à?"
"Cảm ơn." Tạ Diêm gật đầu, lại nhìn Sở Thập Hàm ăn mặc chỉnh tề một lúc, "Cậu khống chế tin tức tố rất tốt."
Cho dù là hôm qua, Tạ Diêm kề môi vào tuyến thể của Sở Thập Hàm, cũng không ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu. Không chỉ vậy, khả năng chịu đựng tin tức tố alpha khác của Sở Thập Hàm cũng rất cao, hôm qua ngửi thấy tin tức tố nồng nặc như vậy của Tạ Diêm mà cũng không mất kiểm soát nổi điên.
"Nếu anh từng sống trong căn phòng ngăn vách rộng năm mét vuông một người, anh cũng sẽ rất giỏi chịu đựng đủ loại tin tức tố hỗn tạp."
Tạ Diêm gật đầu, thần sắc tự nhiên nói: "Nếu cần, tôi có thể giúp cậu liên hệ một công việc bán thời gian ở đây."
Chuyện hôm qua nói cho cùng là Sở Thập Hàm chịu thiệt. Tạ Diêm sẽ bồi thường. Mà đối với Sở Thập Hàm xuất thân từ khu nghèo khó, kỳ thật chuyện bồi thường rất dễ giải quyết.
Nhưng anh rất rõ, với tính cách của Sở Thập Hàm, tuyệt đối sẽ không trực tiếp nhận một khoản tiền, nếu không thì chẳng khác nào nói cậu ra ngoài bán mình.
Nhưng Tạ Diêm sẽ âm thầm chiếu cố cậu.
"Không cần." Sở Thập Hàm đi tới bên cạnh xách ba lô lên, đưa cả hai ống thuốc ức chế cho Tạ Diêm, "Hiện tại tôi có công việc."
Tạ Diêm nhận lấy thuốc ức chế, liền trực tiếp xắn tay áo lên, tiêm thuốc vào, chất lỏng trong suốt nhanh chóng biến mất trong không khí.
Chỉ có lúc này, mới có thể khiến người ta cảm thấy trạng thái của Tạ Diêm không ổn định đến mức nào. Cho dù đang đi trên bờ vực lý trí, Tạ Diêm vẫn phải làm lãnh đạo của đội, dẫn dắt mọi người tiến về phía trước.
Một ống thuốc ức chế tiêm xong, Tạ Diêm dừng một chút, lại cầm lấy ống thuốc ức chế thứ hai.
Sở Thập Hàm đột nhiên quay đầu, đi ra khỏi lều.
Động tác của Tạ Diêm khựng lại, ánh mắt rơi vào tấm rèm cửa đang lay động.
...
Khi Tạ Diêm từ trong lều đi ra, từ xa nhìn thấy Bạch Cẩn An và Sở Thập Hàm dường như đang nói chuyện gì đó.
Nhưng điều này cũng không có gì lạ, Bạch Cẩn An và Sở Thập Hàm cùng thuộc khu 13, vốn dĩ đã quen biết nhau, ban đầu khi Bạch Cẩn An kéo Sở Thập Hàm vào đội, đã nói Sở Thập Hàm là anh em của hắn.
Chỉ có điều... Tư cách nhập học của Sở Thập Hàm là do chính cậu tự mình giành lấy, còn của Bạch Cẩn An, là do nhà họ Tạ đi cửa sau.