Một lực lớn túm lấy gáy cậu, lại lần nữa đè cậu xuống.
Sở Thập Hàm vẫn muốn phản kháng, Tạ Diêm đột nhiên đυ.ng mạnh một cái.
Tư thế mặt đối mặt vừa rồi còn đỡ, lúc này tư thế quay lưng, cách lớp vải, cú đυ.ng mạnh này của Tạ Diêm gần như đâm vào trong Sở Thập Hàm.
Bản năng của alpha gào thét điên cuồng, Sở Thập Hàm nắm chặt nắm đấm, trông như giây tiếp theo sẽ không khống chế được mà tấn công Tạ Diêm.
Sau gáy truyền đến xúc cảm ấm áp, Tạ Diêm vừa dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp vừa thấp giọng thì thầm bên tai: "Ngoan một chút."
Sở Thập Hàm cứng đờ người, bất động.
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy trên tuyến thể sau gáy Sở Thập Hàm có những vệt đỏ tươi mơ hồ, không bị cắn rách, nhưng để lại dấu ấn, giữa một vùng trắng như tuyết trông như những đóa hoa máu nở rộ đầy ám muội.
Tạ Diêm dường như có hứng thú với những vệt đỏ rực rỡ kia, anh dùng lưỡi liếʍ dọc theo mép vết đỏ, tỉ mỉ nghiền ngẫm, tựa như đang đùa nghịch một món bảo vật hiếm có trên đời, khiến chỗ da thịt ấy nóng rực lên.
Răng nanh ấn lên lớp da thịt mềm mại, đồng tử đỏ của Sở Thập Hàm co rút, đang định nổi giận đánh Tạ Diêm, thì cảm thấy Tạ Diêm dùng răng ngậm lấy miếng thịt này, mυ'ŧ vào: "Đã nói không cắn thì thật sự sẽ không cắn."
Người trong lòng sắc mặt đỏ ửng không bình thường, không biết là đang cố nén cảm giác khó chịu khi tuyến thể bị ngậm, hay là đang kiềm chế phản xạ có điều kiện muốn đánh Tạ Diêm theo bản năng của alpha.
Nhưng cuối cùng Sở Thập Hàm không làm gì cả, chỉ là không kiềm chế được mà hơi ngửa đầu lên, ngược lại càng thuận tiện hơn cho động tác của Tạ Diêm.
Chuyện cuối cùng của đêm qua, Tạ Diêm vừa ngậm lấy gáy của Sở Thập Hàm, vừa tự mình dùng tay...
Nhưng Tạ Diêm hôm nay rõ ràng không muốn làm như vậy, mấy động tác ưỡn hông lộ ra sự nguy hiểm khó tả.
Sở Thập Hàm nhắm mắt lại, bình tĩnh nhắc nhở Tạ Diêm: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu anh thật sự muốn..."
"Giúp tôi." Tạ Diêm cắn nhẹ miếng thịt giữa răng, hơi thở ấm áp phả ra từ mũi, thấp giọng, có chút mê hoặc nói.
Sở Thập Hàm rũ mắt, trong đôi mắt đỏ lộ ra một chút lạnh lùng thường thấy, lại dường như ẩn chứa sát ý sâu không thấy đáy, giây tiếp theo sẽ một đòn trí mạng kẻ đang giam cầm mình trên người.
Nhưng cuối cùng cậu chỉ quay đầu đi, thấp giọng nói một câu: "Đừng động, tôi... dùng tay giúp anh."
...
Tạ Diêm ngồi trong bụi cỏ, quan sát địa hình gần đó, lại liếc nhìn Sở Thập Hàm vẫn còn đang ngủ bên cạnh, suy nghĩ một chút, lặng lẽ kéo kéo quần áo bị xé rách trên người cậu.
Sau đó tay bị giữ chặt, người trên mặt đất bật dậy, một quyền lao thẳng vào mặt Tạ Diêm!
Tạ Diêm ngồi yên không nhúc nhích.
Nắm đấm dừng lại cách chóp mũi Tạ Diêm chỉ một milimet, Sở Thập Hàm khẽ cười một tiếng: "Sao không tránh?"
Tạ Diêm không trả lời, chỉ nói: "Còn hơn hai tiếng nữa là kết thúc diễn tập."
Sở Thập Hàm thu quyền về, đứng dậy từ dưới đất, lại hỏi: "Sao không gọi tôi dậy?"
Tạ Diêm cũng không trả lời, chỉ đứng lên, đi tới bên cạnh Sở Thập Hàm, lại kéo kéo quần áo của cậu.
Sở Thập Hàm liếc nhìn chiếc áo phông bị xé rách, không muốn nói thêm lời nào, đi lên phía trước Tạ Diêm.
Tạ Diêm hiếm khi thấy áy náy, ký ức của anh rất rõ ràng, hôm qua sau khi mất khống chế, anh đã quấn lấy Sở Thập Hàm không buông, cuối cùng ép Sở Thập Hàm phải dùng tay giúp anh giải toả.
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm gần như mũi chạm mũi, anh cúi đầu nhìn bàn tay kia, có lẽ đã từng cầm qua rất nhiều loại vũ khí khác nhau, thậm chí hôm qua mới vừa dùng để dễ dàng gϊếŧ chết mười mấy con thú biến dị.
Giờ phút này lại...
Trong lòng nổi lên sự bực dọc kỳ lạ, anh không lộ ra ngoài mặt, chỉ treo một nụ cười nhìn Sở Thập Hàm, nhưng lại vào thời điểm quan trọng nhất đột nhiên nhào tới Sở Thập Hàm, ác liệt xé toạc nửa dưới chiếc áo phông của Sở Thập Hàm, cảm giác ẩm ướt chạm thẳng vào cơ bụng đẹp đẽ của Sở Thập Hàm.
Ý thức sau đó càng không rõ ràng. Tạ Diêm thậm chí không biết Sở Thập Hàm đã dọn dẹp những thứ kỳ lạ kia bằng cách nào.