Đào Mộ

Chương 3

Giống như lời Trúc Ninh đã nói, buổi tối bọn họ lên đường và ban ngày nghỉ ngơi. Thập Lục còn phải dùng thời gian nghỉ ngơi của mình để đi mua đồ về cho Trúc Ninh mài răng, ví dụ như xương cốt, bắp ngô và miếng đệm vai của hắn. Hắn không ngờ răng Trúc Ninh lại lợi hại như vậy, trong 5 ngày ngắn ngủn, nàng đã làm hỏng hai miếng đệm vai. Có đôi khi mặc dù chất phác như Thập Lục, cũng muốn mua một hòn đá mài và cắm vào miệng của nàng, để nàng có thể ngừng lại nghỉ một chút.

Vào một buổi tối khác, Thập Lục đã mua những thứ để Trúc Ninh mài răng khi lên đường buổi tối. Lúc hắn vừa đi tới dưới lầu khách điếm, bỗng nhiên bị một bàn tay túm lấy. Hắn quay đầu nhìn xem, không ngờ chính là mấy người trộm mộ đã chạy trốn mấy ngày trước ở trong ngôi mộ Trúc Ninh. Hắn sững sờ nhìn bọn họ: "Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì? Ta đã mất năm lượng bạc ròng để mua ngươi về làm việc cho ta. Cẩu nô tài ngươi ngày đó thật sự dám nhân cơ hội chạy trốn! Theo ta trở về, xem ta đánh gãy chân ngươi thế nào!"

Thập Lục bị bọn họ túm đi được vài bước, đột nhiên nhớ tới lúc trước Trúc Ninh có nói với hắn, rằng nàng sẽ khiến hắn nổ tung. Hắn dừng bước chân lại, mặc kệ hai người kia kéo túm như thế nào, hắn vẫn đứng vững như núi Thái sơn, bất động không nhúc nhích, hắn nói: "Không đi."

Một nô tài từ trước tới nay chỉ biết nghe theo đã bắt đầu phản kháng, hai người tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình. Một người trong đó lấy roi da ở bên hông ra và bắt đầu quất đánh Thập Lục.

Thập Lục từ nhỏ đã quen bị đánh, vì vậy hắn không phản kháng, ngơ ngác đứng đó, mặc kệ trên người bị quất tạo thành từng vệt máu hằn trên da.

"Ai cho các ngươi đánh hắn!" Một giọng nói sắc bén quát lên truyền tới từ trên đỉnh đầu, Trúc Ninh mạnh mẽ đẩy cửa sổ lầu hai của khách điếm ra, xoay người lập tức nhảy xuống. Nàng khép hai chân lại và nhảy đến trước người Thập Lục. Một tay nàng bắt được roi da, giật mạnh một cái, người nọ đột nhiên không kịp phòng bị, bị kéo đến nỗi lảo đảo và quỳ gối trước mặt Trúc Ninh.

Trúc Ninh tiến đến mặt trước hắn ta, há rộng miệng của mình, lộ ra răng nanh trắng sắc nhọn: "Ta cắn chết ngươi!" Đôi môi của nàng màu đen, đôi mắt như mèo, người nọ sợ tới mức lui về phía sau, gần như bò ra khỏi nơi này: "Yêu quái! Yêu quái!" Một người khác cũng bị Trúc Ninh dọa sợ, khuôn mặt hắn ta tái xám khi nhớ tới biểu hiện của Trúc Ninh, hai mắt hắn ta biến thành màu trắng, bị dọa sợ đến nỗi ngất xỉu.

Trúc Ninh quay người lại túm tay Thập Lục, nhảy về phía cửa thành: "Chúng ta đi, cửa thành sắp đóng."

"Trúc Ninh, mài răng......" Vừa rồi khi hắn bị quất đánh, đồ trong tay bị rơi xuống đầy đất, Trúc Ninh căn bản không cho hắn thời gian để nhặt đồ lên. Nàng vừa nắm hắn đã lập tức rời đi, giống như đang tức giận, nhưng lại giống như đang trốn tránh thứ gì đó. Thập Lục quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một đạo sĩ mặc trang phục màu xanh đang chậm rãi đi ra từ trong khách điếm. Đạo sĩ chạm vào người đang nằm hôn mê trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt mơ hồ.

Sau khi ra khỏi cửa thành, đi tới bên ngoài rừng cây, Trúc Ninh mới buông Thập Lục ra. Lúc này mặt trời vẫn còn treo một chút ở trên đỉnh núi, ánh nắng chiều tà rải khắp bầu trời.

Trúc Ninh ngồi xổm thân mình xuống, che mặt lại, cách một hồi lâu mới truyền ra một giọng nói yếu nhược: "Mặt trời...... thật là đẹp!"

Thập Lục sửng sốt, lúc này mới nhớ tới cương thi không thể thấy mặt trời, đây chắc hẳn cũng là lần đầu tiên Trúc Ninh nhìn thấy mặt trời kể từ sau khi tỉnh lại. Hắn thất thần nhìn Trúc Ninh, cho đến khi nàng ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt nàng xuyên thấu qua bóng cây, trộm nhìn những tia nắng nhiều màu đang nhuộm bầu trời. Khuôn mặt nàng giống như bị bỏng rát, một mảnh đỏ một mảnh trắng, thoạt nhìn cực kỳ dọa người. Nàng nói: "Ánh mặt trời cũng rất ấm áp. Ta thật sự muốn nhìn xem lần nữa."

Nhìn thần sắc Trúc Ninh, Thập Lục từ xưa tới nay vẫn luôn đờ đẫn, lúc này lại không biết giống như bị thứ gì đó cắn một ngụm, ngực hắn có chút cảm giác kỳ lạ.