Thập Lục ra khỏi mộ thất, hai người trộm mộ đã chạy mất không nhìn thấy bóng dáng. Trúc Ninh nhảy ra từ phía sau hắn, trên người khoác chiếc áo khoác ngoài dơ bẩn của Thập Lục. Nàng nhìn nhìn ánh trăng trên trời, lại nhìn lướt qua rừng cây yên tĩnh bốn phía, bất mãn nói: "Ai nha, hai tên kia đã chạy. Đầu to, không thấy đồng bạn của ngươi, ngươi đi bắt thứ gì có máu cho ta."
"Bọn họ không phải đồng bạn của ta." Thập Lục mặt không có biểu tình nói, "Bọn họ là... chủ nhân."
"Chủ nhân thật vô dụng." Trúc Ninh vừa nhảy vừa dặn dò Thập Lục: "Mặc dù ta không thể ăn ngươi, nhưng vừa rồi ta đã cắn ngươi một ngụm, cũng gieo pháp thuật ở trong thân thể ngươi. Nếu ngươi dám tự chạy một mình, ta sẽ niệm pháp thuật, khiến thân thể ngươi nổ tung."
Chỉ sau khi Trúc Ninh nói ra lời này, Thập Lục mới nhận ra rằng, thì ra hắn có thể chạy trốn, thì ra...... hắn đã không còn bị quản chế bởi những người trộm mộ. Nhưng hắn đã rơi từ một vực sâu này vào một vực sâu khác......
Khi Thập Lục xách theo thỏ hoang trở về, Trúc Ninh đang ôm thân cây và dùng sức gặm. Thập Lục chớp mắt, tò mò trong lòng: "Này, đang làm gì vậy?"
Trúc Ninh nhìn thấy thỏ hoang trong tay hắn, mừng rỡ như điên nhào tới, thậm chí lười nhổ cả lông, lập tức cắn tĩnh mạch con thỏ, giọng nói mơ hồ không rõ: "Ngứa răng, mài răng." Thập Lục nhìn răng nanh của nàng, đột nhiên có một loại xúc động muốn lấy đá mài chúng giúp nàng. Trúc Ninh hút khô máu hai con thỏ, cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng ngồi xuống. Sau khi Thập Lục xử lý sạch sẽ hai con thỏ liền nướng chúng trên lửa.
Ánh lửa bập bùng ở giữa hai người, Trúc Ninh đột nhiên nói: "Này, cứ như vậy đi." Thập Lục cắn một miếng thịt thỏ, ngây người nhìn Trúc Ninh, "Ngươi đi báo thù cùng ta."
"Cái gì, thù?"
Nhưng Trúc Ninh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hiện tại cách Đại Tấn năm thứ tám Nguyên Vũ bao lâu?"
Thập Lục buột miệng nói: "Ba trăm hai mươi tám năm, và, hai tháng."
"Hơn ba trăm năm rồi." Trúc Ninh nói, "Trong lòng ta có oán, ngay cả khi chết rồi cũng không thể phân hủy, tất nhiên cần phải tìm hiểu rõ oán này mới có thể đi đầu thai. Hiện tại, ta không quen ai ở thời đại này, cũng không biết phải đi tìm kẻ thù nơi đâu. Vì thế ngươi phải đi cùng ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi nổ tung."
Thập Lục gật gật đầu, dù sao rời khỏi đám người trộm mộ hắn cũng không biết nên đi nơi nào. Trúc Ninh đứng dậy: "Ta là cương thi, không thể gặp ánh nắng mặt trời, vì vậy buổi tối chúng ta lên đường, ban ngày nghỉ ngơi. Hãy đứng dậy đi." Dù sao ngày thường hắn cũng đào mộ buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi. Thập Lục tiếp tục gật gật đầu, một tay cầm con thỏ, vừa đi vừa ăn.
Trúc Ninh nhảy ở phía trước một lúc, nhưng nhìn thấy Thập Lục bên người bước đi bằng hai chân nhanh hơn nàng nhiều. Trong lòng nàng bất mãn, bĩu môi nói: "Không được, ngươi đi nhanh quá, ngươi cõng ta đi." Dù sao hắn rất khỏe mạnh, Trúc Ninh thoạt nhìn không nặng mấy. Thập Lục gật gật đầu, thành thật ngồi xổm thân mình xuống, mặc kệ cương thi bò lên phía sau lưng hắn, sau đó ôm lấy cổ hắn.
Trúc Ninh nhìn cổ Thập Lục, khó có thể khống chế việc nuốt nước miếng, nhưng nhớ lại hương vị khó ăn đến nỗi khiến nàng gần như nhổ hết tất cả ra ngoài, Trúc Ninh lại gục đầu xuống. Nàng ghé vào trên đầu vai Thập Lục, ngậm quần áo hắn, bất mãn nghiến răng, nói: "Ngày mai, ngươi đi mua miếng lót vai đi, để ta mài răng."
Thập Lục thuận theo gật gật đầu, mặc kệ cương thi nghiến răng kẽo kẹt trên đầu vai hắn.
Hắn nhịn trong chốc lát, Trúc Ninh vẫn không thể nhịn được ngứa răng: "Ngươi đưa cho ta một khúc xương thỏ."
Thập Lục theo lời lấy xương thỏ cho nàng, sau đó không thể không hỏi: "Ngươi là chó... hay là... chuột?"
Trúc Ninh đập đầu mình vào ót hắn: "Ngươi nói chính mình thì có! Lên đường!"