Đào Mộ

Chương 4

Buổi tối lên đường, không có gì để mài răng nên Trúc Ninh bắt đầu lải nhải nói chuyện. Việc đầu tiên là nàng răn dạy hắn một trận: "Ngươi sức lực lớn như vậy, người ta đánh ngươi vì sao không phản kháng lại, cho dù có mười tên giống như bọn họ cũng không thể đánh thắng ngươi."

Thập Lục cõng Trúc Ninh rũ đầu không dám nói, cho đến khi Trúc Ninh giáo huấn hắn đến nỗi mệt mỏi, lúc này hắn mới nói: "Từ nhỏ tới lớn... ta không biết... mình có thể phản kháng." Từ khi hắn còn rất nhỏ đã bị cha mẹ bán đi, cuộc sống của hắn ngoài việc bị đầu cơ trục lợi chính là bị đánh, không ai đã dạy hắn phản kháng như thế nào, cũng không ai nói cho hắn biết, hắn có thể phản kháng.

Sau khi Trúc Ninh nghe xong thì trầm mặc, nàng buông tiếng thở dài cả giận: "Trước kia khi hoàng huynh ta đi săn thú, có nhặt được một con hổ con trở về, bởi vì nó quá nhỏ nên ném cho một con chó mẹ nuôi dưỡng. Con hổ con vẫn luôn rất sợ con chó kia, chờ tới khi nó trưởng thành, rõ ràng con hổ đó có thể cắn chết con chó kia rất dễ dàng, nhưng nó vẫn sợ con chó." Trúc Ninh duỗi tay xoa đầu Thập Lục, "Thật ra không cần phải sợ, ngươi rõ ràng rất lợi hại, chỉ vì ngươi không thể vượt qua được tâm ma của mình mà thôi."

Thập Lục trầm mặc không nói, Trúc Ninh nói tiếp: "Ngươi xem, hiện tại đã không còn ai có thể vướng bước chân ngươi."

Tiếng bước chân của Thập Lục vững chắc không ngừng, hắn nói: "Ngươi có thể... khiến ta nổ tung."

Trúc Ninh ngây người trước khi nhếch môi thành nụ cười: "Ngươi thật sự tin vào điều đó? Ta chỉ lừa gạt ngươi mà thôi, căn bản không có pháp thuật như vậy." Thập Lục gật gật đầu, trầm mặc không lên tiếng, Trúc Ninh lại hỏi, "Vậy ngươi không đi nữa sao?"

"Đi đâu?"

"Nhanh chóng thoát khỏi ta. Ta là cương thi, ta sẽ hút máu người."

"Ta có độc." Thập Lục đáp thật sự ngắn gọn, "Hơn nữa... ta đi rồi... không ai giúp ngươi... mài răng." Thập Lục cũng không biết hiện tại nếu mình rời khỏi Trúc Ninh thì nên đi chỗ nào, hắn vẫn luôn đi theo người khác mà sống.

Trúc Ninh siết chặt vòng tay quanh cổ Thập Lục, nói: "Rõ ràng là một người sống, nhưng còn chậm chạp hơn so với cương thi này là ta. Sau này khi ngươi nói chuyện, có thể đừng nói ngắt quãng nữa được không?" Trúc Ninh ma ma lại bắt đầu ngứa răng, Thập Lục trở tay và đặt cổ tay có mang bao tay tới bên miệng Trúc Ninh, ý bảo nàng có thể dùng nó để mài răng, hắn nói: "Ta sẽ cố gắng... nói liên tục."

Trúc Ninh không khách khí bắt đầu cắn lên bao tay.

Con đường ban đêm thật sự nhàm chán. Chẳng mấy chốc bao cổ tay của Thập Lục đã bị nàng cắn đến nỗi càng ngày càng khó coi. Trúc Ninh ngừng gặm, miệng không ngừng được nên lại bắt đầu dông dài, chậm rãi nói về chuyện xưa của nàng. Những chuyện trong hoàng cung Đại Tấn, còn có Phò mã của nàng. Mặc dù, bọn họ chưa chính thức thành thân, nhưng Trúc Ninh nói, lúc ấy nàng cực kỳ thích Phò mã.

"Cuối cùng, ta lại chết ở trên tay hắn." Thời điểm Trúc Ninh nói những lời này mặt đều vô cảm, nhưng khi Thập Lục quay đầu nhìn nàng một cái, hắn cảm thấy Trúc Ninh chắc hẳn rất buồn. Thập Lục quay đầu, đá đá cục đá dưới chân, không nhịn được tò mò: "Chết... như thế nào?"

Trúc Ninh lắc lắc đầu, không muốn nói, nàng chuyển đề tài: "Thập Lục thì sao? Ngươi gặp được những điều gì thú vị? Nói cho ta nghe một chút."

"Điều thú vị?" Thập Lục suy nghĩ trong chốc lát, "Gặp được ngươi."

Trúc Ninh nghe thấy những câu nói rất thờ ơ này, không biết vì sao mặt lại nóng lên, nàng hung hăng đấm xuống đầu Thập Lục: "Ngươi đã học được cách nói xảo trá như vậy từ đâu?!"

Thập Lục thành thành thật thật nhận đánh, nói tiếp: "Ta nói thật."

Trúc Ninh gục đầu xuống ở đầu vai hắn, thất thần nhìn cổ hắn, vừa xúc động theo bản năng, vừa nghĩ lại hương mị máu của hắn. Dưới sự xen lẫn giữa hai loại cảm xúc, Trúc Ninh vươn đầu lưỡi ra và dùng sức liếʍ ở trên cổ Thập Lục. Bước chân Thập Lục đột nhiên dừng lại, Trúc Ninh cảm thấy kỳ lạ: "Chuyện gì?"

Thập Lục không hiểu xúc động không thể nói nên lời trong lòng mình là gì. Hắn chỉ cảm thấy trong thân thể có chút khô nóng, vì vậy lắc lắc đầu: "Giống như...... bị rết... cắn."

Trúc Ninh lại hung hăng dùng đầu đánh vào sau ót hắn: "Trái tim ngươi mới giống như rắn rết! Lên đường!"