Sau Khi Biến Thành Zombie, Bị Bạn Trai Cũ Chó Săn Đọc Tiếng Lòng

Chương 12: Uy áp từ cấp bậc (2)

Bàn tay to lớn của anh lặng lẽ đặt lên eo thon gọn của Sở Ca, vừa định ôm cô thì bị đẩy ra.

[Được rồi.]

Sắc dục trong mắt Diệp Nam Dữ ngay lập tức biến mất. Anh ý thức được trong đầu mình vừa nghĩ cái gì, lập tức nhíu chặt lông mày.

Mình phát điên rồi, cô ta chỉ cần trêu chọc một chút là có thể làm ảnh hưởng đến trái tim anh, chẳng lẽ bài học ba năm trước còn chưa đủ thấm sao??

“Tôi đi ngủ trước.”

Diệp Nam Dữ như chạy trốn mà ra khỏi phòng.

Sở Ca không ngăn cản Diệp Nam Dữ rời đi.

Máu vừa thơm vừa ngọt, động mạch chủ ngay dưới đầu lưỡi, tất cả như đang kéo căng từng sợi thần kinh của cô.

Quỷ mới biết vừa rồi cô đã phải dùng bao nhiêu ý chí mới kiềm chế không cắn anh một phát.

Sở Ca bình tĩnh lại trước cơn thèm khát máu của Diệp Nam Dữ, tầm mắt cô chuyển sang đầu biến thể.

Ôi! Uy áp từ cấp bậc hả?

“Bộp…” Đầu thể biến dị bị một nhát dao của Sở Ca chẻ làm đôi.

Một viên tinh thể trong suốt bằng ngón tay cái lăn ra ngoài.

Sở Ca nhặt tinh thể lên, dùng áo lau nó rồi ném vào miệng, nhai răng rắc.

Tinh thể chẳng có vị gì, chỉ là đầu cô hơi ngứa ngáy, như thể sắp mọc cái gì đó.

Sở Ca duỗi người, nhìn ra mặt trăng đang treo cao ngoài cửa sổ, giờ này chắc khoảng hai giờ sáng.

Bây giờ có lẽ vẫn kịp đến buổi hẹn với mấy chị em, dù sao thì bọn họ đều là những cú đêm mà.

Đêm dài đằng đẵng, không tìm chút thú vui thì thật là buồn chán.

Sở Ca cố ý lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh, không nghe thấy âm thanh gì cô mới ra khỏi phòng.

Tất cả zombie trong khách sạn đã rút lui nên rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của Sở Ca, đèn trong hành lang nhấp nháy liên tục.

Bầu không khí kinh dị đạt đến đỉnh điểm.

Nếu là trước đây, Sở Ca chắc chắc cũng sẽ sợ hãi nhưng giờ cô chỉ là một zombie, nếu sợ thì chắc là người khác sợ cô mới đúng.

Sở Ca thong dong bước ra khỏi khách sạn, cô không hề biết rằng có một cái đuôi nhỏ đang theo sau.

Ban đêm, quả thật là thiên đường của zombie. Có zombie la hét nhảy trên nóc xe. Có zombie ngồi giữa đường sá cắn xé thịt. Có zombie chuyên cầm gạch đập phá cửa kính cửa hàng để phá hoại. Nhiều hơn cả là đám xác sống lắc lư lang thang trên phố.

Sở Ca tự do thoải mái đi xuyên qua đám đó, thỉnh thoảng còn chạm mặt vài con xác sống quen thuộc.

“Grừ… (Tiểu Hắc, lần trước không phải đã bảo cậu đừng mặc quần đùi hoa đi lang thang ngoài đường sao? Sao cậu cứ không nghe vậy?)”

“Grừ… (Cậu không hiểu đâu, cái này gọi là trend!)” Tiểu Hắc hất mái tóc bồng bềnh theo cách rất ngầu, kết quả cả lớp da đầu bị bay đi, chỉ còn lại một cái sọ máu me.

“Grừ… (Đm!!) ” Tiểu Hắc vội vàng chạy đi tìm lại da đầu của mình.

Sở Ca cay mắt lắc đầu rồi nhìn sang nữ xác sống bên kia với lớp mỡ rung rung.

“Grừ… (Bà Hoàng, lại đi tìm ông Hoàng nhà bà rồi à, ông ấy chắc đang ở khu phố bar phía sau, tuần trước tôi đã thấy, bà có thể qua đó tìm thử.)”

“Grừ… (Cảm ơn Tiểu Sở)” Bà Hoàng chạy đi, để lại một vũng mỡ thối rữa trên mặt đất.

Ọe…

Sở Ca cảm thấy buồn nôn, vội che miệng lại, lập tức đi nhanh thêm vài bước.

“Bịch…”

Sở Ca không chú ý đường đi, bất cẩn đá phải một chiếc ván trượt, trên ván trượt là một con zombie không có thân dưới, chỉ còn lại nửa thân trên, từ trên ván trượt rơi xuống.

“Grừ… (Lại là cô à, Sở Ca.)” Con zombie nửa thân giận dữ rống lên.

“Grừ… (Đệt! Sử lão đại, sao anh lại thành ra thế này?)”

“Grừ… (Cô cmn còn mặt mũi nói à, lần trước cô đóng cửa kẹp trúng người, cô quên rồi hả?)”

Sở Ca chậm chạp nhớ lại trong đầu: “Grừ… (Xin lỗi, tôi nhất thời quên mất, để tôi bế anh lên nhé.)”

“Grừ… (Noi xin lỗi… gì cơ? Bế… bế? Vậy cô nhẹ nhàng với người ta chút nhé.)” Sử lão đại hung dữ, bỗng chốc ngượng ngùng, liếc mắt đưa tình nhìn Sở Ca.

“Grừ… (Sử lão đại, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử thật nhẹ nhàng với anh)”

Sở Ca giật giật kéo mép môi cứng ngắc, muốn cười một nụ cười thật hiền lành, nhưng tiếc là da mặt đã cứng, dù có cười kiểu gì cũng chỉ là nụ cười đáng sợ khiến người khác lạnh sống lưng.

Sử lão đại thấy Sở Ca dịu dàng như thế, lại càng ngượng ngùng, trong lòng tưởng tượng lan man.

Cô ấy thích tôi sao? Chắc là cô ấy đã thích tôi rồi, lần trước làm thế hẳn là muốn thu hút sự chú ý của tôi.

Ngay sau đó, Sử lão đại cảm giác trọng lực biến mất rồi rơi xuống cống thoát nước, vẫn đang không ngừng rơi xuống, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Sở Ca đang đứng cạnh nắp cống vẫy tay với anh ta, bóng dáng cô ngày càng nhỏ dần.

“Grừ… (A!! Sở Ca, tôi với cô chưa xong đâu.)”

Sở Ca đóng nắp cống lại, phủi tay.

Cô giẫm lên ván trượt của Sử lão đại, ung dung lướt đi đầy phong cách, nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án.

Cô là thanh niên gương mẫu, lương thiện nhất quả đất.