Sở Ca trượt ván nhanh hơn đi bộ rất nhiều, chỉ vài phút là đã đến nơi hẹn.
Nhóm chị em vẫn đang đợi cô.
Điều tốt của zombie là đầu óc chậm chạp. Nếu là con người thì bọn họ đã bỏ đi từ lâu rồi, làm gì có chuyện đợi người đến muộn như vậy.
“Grừ grừ… (Các chế ơi, xin lỗi, tao đến muộn.)” Sở Ca cất ván trượt, kẹp nó dưới cánh tay.
“Grừ grừ… (Sở Ca, chẳng phải tao đã bảo mày phải mặc sεメy hơn à? Sao mặc đồ quê mùa thế hả!)” Nữ zombie đang nói chuyện với cô mặc váy hai dây sεメy, viền ren, màu tím, quàng khăn màu vàng đất trên cổ, mặc quần ngủ heo Peppa, đi dép bông.
“Grừ grừ… (Đúng vậy, Sở Ca, mặc thế này thì tí nữa làm sao mà cua trai được.)” Một nữ zombie khác mặc áo mưa đôi màu đỏ đậm, tự cho là thanh lịch mà vung vẩy tà sau của áo mưa.
“Grừ grừ… (Không thôi Sở Ca, mày về đổi bộ đồ khác đi, chúng tao đợi mày ở đây.)” Một nữ zombie khác mặc áo khoác quân đội, mang vớ lưới bị rách, đi giày da nam mũi nhọn siêu to nói chuyện với cô.
Sở Ca bị sốc về gu thẩm mỹ, cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, cả bộ đồ thể thao Chanel ôm sát người, giày Gucci trắng, túi LV Champagne đeo chéo.
Cô chậm chạp nghiêng đầu, là do cô quá quê mùa hả?
Có lẽ lần sau cô phải bắt kịp trend trong giới zombie mới được, vậy mới không bị người khác cười chê.
“Grừ grừ… (Hôm nay thì thôi, lần sau tao nhất định sẽ ăn mặc thời thượng giống các chế.)”
Ba con zombie gật đầu hài lòng.
“Grừ grừ… (Vậy chúng ta đi thôi.)”
...
Sở Ca theo nhóm chị em đến một quán bar, lần đầu tiên đến đây, cô không ngờ quán bar này lại còn có điện.
Vừa bước vào quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn đủ màu sắc làm chói mắt.
Quán bar này trông như thể vẫn còn người đang kinh doanh. Nếu không phải bên trong toàn zombie, cô đã tưởng mình trở lại trước khi tận thế.
thị giác của zombie không được tốt lắm nhưng thính giác thì rất nhạy, chỉ cần có một chút âm thanh là những zombie xung quanh đã bị thu hút lại.
Vì vậy, bên trong quán bar chen chúc đầy zombie, mỗi con đều đang lắc lư theo điệu nhạc, vung tay múa chân, thoạt nhìn cứ như đang nhảy disco.
Cũng khá thú vị.
Sở Ca đi cùng các chị em xuyên qua đám zombie, đến trước mấy nam zombie. Những con zombie này chắc là mấy anh chàng zombie đẹp trai mới đến Đông Thành mà nhóm chị em đã nhắc đến.
Quả nhiên thẩm mỹ của giới zombie thực sự nhức mắt.
Áo thun mà các ông cụ hay mặc phối với áo bông hoa Đông Bắc, cõng trên lưng là túi bao bố dẫn đầu xu hướng thời trang.
Còn có một nam zombie đẹp trai, cơ bắp, mặc vest, thắt cà vạt, thoạt nhìn rất bình thường nhưng khi nhìn xuống dưới thì lại mặc váy siêu ngắn và mang giày cao gót đỏ.
Mấy con zombie còn lại cũng đều có điểm nhấn riêng, khiến người ta… trước mắt tối sầm lại… ừm… hay là sáng rực lên nhỉ?
Mấy nam zombie quan sát Sở Ca, vẻ khinh bỉ trong mắt chúng không thể giấu nổi.
Sở Ca: "…"
“Grừ grừ… (Các cô tìm đâu ra con bé quê mùa này vậy?)” Chàng trai cơ bắp mặc váy nói.
“Grừ grừ… (Hôm nay tại chị em của tôi chưa ăn gì, bị đói đến lơ mơ, chưa kịp thay đồ, các anh đừng để ý nhé.)” Chị mặc áo mưa nói.
“Grừ grừ… (Thì ra là chưa ăn à! Tôi có đồ ăn, đợi tôi tìm một chút.)” Anh chàng đeo túi bao bố cắm đầu vào trong túi rồi lục lọi.
“Grừ grừ… (Cho cô nè, thơm lắm, tôi còn không nỡ ăn đâu.)”
Mùi thịt hấp dẫn những zombie xung quanh, chúng thèm chảy nước miếng, tiếng rống vang lên không ngừng.
“Grừ grừ… (Thơm quá, thơm quá.)”
“Grừ grừ… (Muốn ăn, thơm quá.)”
“Grừ grừ… (Tôi cũng muốn ăn.)”
Chỉ có Sở Ca khi nhìn thấy cái đầu thối rữa bò đầy giòi giơ ra trước mặt mình, “ọe” một tiếng rồi ói ra.
Đệt! Tính tới tính lui, không ngờ lại vỡ phòng tuyến ở chỗ này.
Cả đám zombie: "??"
“Grừ grừ… (Xin lỗi, dạo này dạ dày tôi hơi khó chịu, các anh cứ ăn đi trước.)” Sở Ca ngửa đầu, đẩy tay cậu trai đeo túi bao bố ra, để cái đầu thối rữa đó cách mặt mình xa một chút.