Sau Khi Biến Thành Zombie, Bị Bạn Trai Cũ Chó Săn Đọc Tiếng Lòng

Chương 11: Uy áp từ cấp bậc (1)

“Hộc hộc…”

Đột nhiên, một âm thanh kỳ quái vang lên từ hành lang, tiếp theo là thứ tiếng gì đó đang bò về phía Sở Ca và Diệp Nam Dữ.

Sở Ca cảm nhận được hơi thở, trái tim cô đột ngột thắt lại.

Vậy mà lại là một thể biến dị, chắc là do mùi máu của Diệp Nam Dữ vừa rồi đã thu hút nó tới.

“Grừ grừ…” Sở Ca phát ra một tiếng gầm gừ cảnh cáo để tuyên bố chủ quyền, thử xem có thể làm nó lùi lại hay không.

Nhưng hy vọng không lớn, dù sao thì cấp bậc của đối phương cao hơn cô.

Nếu là bình thường, Sở Ca sẽ không đi tranh ăn với thể biến dị, nhường được thì nhường, đồ ăn còn có thể tìm được. Nhưng đêm nay không biết vì sao cô lại không muốn nhường.

Có lẽ là vì không dễ gì cô mới gặp được món ăn hợp khẩu vị nên không cam tâm dễ dàng nhường cho đối phương.

“Hộc hộc…”

Âm thanh bò của thể biến dị ngày càng gần, miệng nó phát ra một thứ âm thanh uy áp của cấp bậc cao hơn, định ép Sở Ca phải ngoan ngoãn giao đồ ăn ra.

Những zombie bình thường đang lang thang trong khách sạn đều cảm nhận được uy áp về cấp bậc, ào ào rời khỏi khách sạn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả zombie trong các ngóc ngách của khách sạn đều rời đi hết.

Dưới uy áp về cấp bậc, cơ thể Sở Ca bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được.

Đây chính là cái mà người ta hay nói, quan lớn hơn một cấp đủ đè chết người.

Nhưng Sở Ca là ai? 50 kg thì có 49,5 kg là phản nghịch, không ai có thể ép buộc cô làm điều gì mà cô không muốn làm.

Dù đối phương cấp bậc cao hơn cô thì sao, dù sao cô cũng có thân thể bất tử, ai sợ ai.

Sở Ca quay đầu nhìn Diệp Nam Dữ, thấy sắc mặt anh nghiêm trọng, có vẻ như anh cũng biết đối thủ bên ngoài khó giải quyết.

[Anh ở trong phòng, đợi lát nữa dù nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài.]

Sở Ca nói xong liền đi về phía cửa, nhưng bị đôi tay ấm áp của Diệp Nam Dữ kéo lại.

“Cô ở lại đây, tôi đi.”

Anh vừa dứt lời, cửa đã bị đập vỡ.

“Ầm…”

Một con quái vật bốn chân xuất hiện ở cửa, móng vuốt sắc bén như dao thép, cơ thể trơn bóng như một đống thịt, cực kỳ kinh tởm.

“Hộc hộc… (Đói, rất đói.)”

Đôi mắt xanh lục của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Dữ, miệng chảy ra một lượng nước bọt hôi thối, lưỡi nó như cái lưỡi rắn, không ngừng thò ra.

“Grừ grừ… (Đây là thức ăn của tôi, tôi có thể tìm đồ ăn khác cho cô.)” Sở Ca thử đàm phán với nó.

“Hộc hộc… (Chỉ là một con zombie phổ thông mà cũng dám vượt cấp.)”

Đôi mắt thể biến dị lóe lên ánh sáng xanh, cơ bắp ở chân sau căng phồng, rồi nó lao vυ't lên, nhảy bổ về phía Sở Ca.

“Hộc hộc… (Đầu tiên là giải quyết cô.)”

Mắt Diệp Nam Dữ lập tức trở nên sắc bén, anh đứng chắn trước mặt Sở Ca, lòng bàn tay biến hóa ra roi lôi điện do vô số tia sét nhỏ bện thành.

Không khí xung quanh chiếc roi lôi điện bị uốn cong, có thể thấy uy lực cường đại chứa đựng trong nó.

Tròng mắt vẩn đυ.c của Sở Ca hơi chấn động, cô không ngờ Diệp Nam Dữ lại là dị năng giả hệ lôi có lực công kích mạnh mạnh nhất.

Đôi mắt Diệp Nam Dữ lạnh lẽo như băng, vung roi quất ra.

“Hộc…” Thể biến dị bị roi lôi điện đánh trúng, nó hét lên thảm thiết chói tai, bị quật bay ra ngoài.

Nó đã biến thành một xác chết, cơ thể không còn cảm giác đau đớn, thế nhưng khi bị roi lôi điện đánh trúng, nó lại cảm nhận được nỗi đau như bị đánh linh hồn.

Sở Ca nhìn thấy thể biến dị bị đánh bay không thương tiếc, trông có vẻ đau đớn vô cùng. Cô có nên cảm thấy may mắn khi Diệp Nam Dữ không làm thế với cô?

Thể biến dị lom com đứng dậy, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, “hô hô…” giọng nó đầy tức giận.

Móng vuốt của nó dài ra gấp đôi, nó vung tay, vài lưỡi cắt trong suốt xé toạc không khí, lao thẳng về phía Diệp Nam Dự

Diệp Nam Dữ quay người ôm lấy eo Sở Ca, nhanh chóng né tránh.

Lưỡi dao công kích xẹt qua hai người họ, bắn vào tấm kính cửa sổ sát đất.

“Rầm…” Cả tấm kính lập tức vỡ vụn, rơi xuống đất.

Thể biến dị không cho Diệp Nam Dữ kịp phản ứng, đã lao đến trước mặt anh.

“Hộc…” Móng tay sắc bén của thể biến dị đâm về phía cổ Diệp Nam Dữ.

Diệp Nam Dữ nghiêng người né tránh nhưng cổ anh vẫn bị cào ba vết máu nhỏ, máu từ từ rỉ ra.

Ngửi thấy mùi máu, thể biến dị trở nên cực kỳ hưng phấn, lưỡi nó bay về phía cổ Diệp Nam Dữ.

Ngay giây sau, một tia sáng lạnh lóe lên, đầu thể biến dị bay ra ngoài, máu phun ra ồ ạt. Cơ thể biến thể ngã xuống, lộ ra Sở Ca đang cầm dao đứng phía sau.

Sở Ca khẽ nhếch khóe môi cứng đờ, nở một nụ cười rợn người.

Khinh địch sẽ phải trả cái giá đắt.

Sở Ca yêu mị thè nhẹ đầu lưỡi, liếʍ đi vệt máu bắn lên mặt, nếm thử mùi vị một chút

Ọe…

Ngoại hình của biến thể đã đáng ghê tởm rồi, mà mùi máu của nó còn tệ hơn gấp bội.

Quả nhiên vẫn là máu của Diệp Nam Dữ mới ngon.

Sở Ca nhìn về phía Diệp Nam Dữ, thấy vết máu trên cổ anh, đôi mắt lóe lên một tia đỏ.

[Anh bị thương rồi.]

“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.” Diệp Nam Dữ lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ định ấn vào miệng vết thương.

Nhưng tay hắn bị Sở Ca giữ chặt giữa không trung, giây tiếp theo, một sự lạnh lẽo áp sát vào cổ hắn.

Cơ thể Diệp Nam Dữ chợt run lên, đứng thẳng tắp, không động đậy, trong đôi mắt đen như có sóng cuộn lên.

Sở Ca nhón chân, nhẹ nhàng liếʍ những giọt máu rỉ ra từ vết thương, sau đó đưa lưỡi liếʍ những vết máu xung quanh, lưỡi quét qua chiếc cổ thon dài không hiểu sao lại mang lại một cảm giác đầy khiêu gợi.

Diệp Nam Dữ siết chặt nắm tay, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, nơi bị cô liếʍ đang nóng rực và run rẩy.

Ký ức cơ thể bỗng dưng trỗi dậy, trước kia, hai người từng thân mật như thế này.