Sau Khi Biến Thành Zombie, Bị Bạn Trai Cũ Chó Săn Đọc Tiếng Lòng

Chương 10: Cả đời này tôi nhất định bám chặt lấy Diệp Nam Dữ (2)

[Hu hu hu… Ngon quá, thử so sánh thì những ngụm máu trước đây như nước canh thừa, còn cái này đm mới là hương vị của thần tiên, mấy thứ quỳnh tương ngọc lộ gì đó phải dạt sang một bên.

Tôi đã quyết định rồi, cả đời này tôi nhất định bám chặt lấy Diệp Nam Dữ, ai mà dám cướp miếng cơm này của tôi, tôi sẽ liều với người đó.]

Diệp Nam Dữ mở to đôi mắt đen kịt, trong mắt lóe lên một tia sáng, anh nắm cằm Sở Ca, nhìn vào đôi mắt cô đang phát ra ánh sáng đỏ trong bóng tối, nói:

“Cô vừa nói gì? Lặp lại lần nữa.”

Sở Ca khó chịu lắc đầu, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh.

[Buông tôi ra, tôi muốn ăn.]

“Nếu cô không nói, tôi sẽ không cho cô ăn.”

Sở Ca nhìn Diệp Nam Dữ như nhìn người bị thần kinh.

[Nói cái gì? ai mà dám cướp miếng cơm này của tôi, tôi sẽ liều với người đó?]

“Không phải, câu trước đó.”

Sở Ca không chắc. [Cả đời này tôi nhất định bám chặt lấy Diệp Nam Dữ?]

Diệp Nam Dữ gật đầu: “Ừ, cứ đi bám sát tôi.”

Sở Ca: ??

Qua màn này, dù Sở Ca có chậm hiểu đến đâu cũng đã nhận ra Diệp Nam Dữ có thể nghe thấy tiếng lòng của cô.

Có vẻ tâm trạng cửa Diệp Nam Dữ khá tốt, chủ động đưa cổ tay gần môi cô.

“Nhanh uống đi, đừng lãng phí.”

Sở Ca không rãnh suy nghĩ về sự kỳ lạ của Diệp Nam Dữ, đôi môi lạnh lẽo dán vào, bắt đầu “ừng ực” uống.

Cảm xúc điên cuồng dần dần dịu lại, một nguồn sức cuồn cuộn chảy vào cơ thể cô, tẩm bổ cho thân thể cô.

Xương ngực lõm sâu dần phục hồi, xương đùi gãy cũng bắt đầu nối lại, những vùng thối rữa từ từ mọc ra thịt non.

Thực ra, zombie phải ăn rất nhiều máu thịt để tiến hóa, Sở Ca thối rữa nặng nề như vậy đều là do cô kén ăn, không ăn thịt tươi, máu cũng chỉ uống được vài ngụm vì bất đắc dĩ.

Việc không ăn uống dẫn đến cô nhìn “nát” hơn so với những zombie khác, nếu không phải cô có thân thể bất tử, có lẽ cô sẽ là zombie đầu tiên trên thế giới tự chết vì đói.

Bàn tay to lớn của Diệp Nam Dữ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài như rong biển của Sở Ca, giờ cả người cô chỉ có mái tóc này là vẫn có thể nhìn được.

Anh nhớ ngày xưa, mỗi sáng sớm, anh thích nhất là thức dậy trước cô, chẳng làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, yên lặng chờ cô tỉnh dậy, chỉ vì sau khi cô tỉnh dậy, cô sẽ trao cho anh một nụ hôn buổi sáng ngọt ngào, ánh mắt cong cong chào anh một câu “chào buổi sáng”.

Lúc đó, anh cảm thấy cả ngày hôm đó thật may mắn.

Anh tưởng rằng họ sẽ sống như vậy cả đời nhưng thực tế lại giáng cho hắn một cú tát trời giáng.

……

Sở Ca vẫn biết điều, cô biết miếng cơm không thể ăn hết trong một bữa, sau khi giải quyết cơn đói, cô không tiếp tục hút máu nữa.

Cô cầm bàn tay to lớn của Diệp Nam Dữ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ vết thương trên cổ tay anh, thái độ thành kính như đang thờ cúng thần linh của mình.

Ngón tay Diệp Nam Dữ khẽ run, mắt anh rũ xuống, che giấu cảm xúc trong đôi mắt.

Lúc này, vết thương bị Sở Ca liếʍ qua vậy mà lại lành lại với tốc độ chóng mặt

Chỉ trong chốc lát, vết thương trên cổ tay Diệp Nam Dữ đã lành hẳn, không để lại một vết sẹo nào, giống như chưa từng bị thương.

Diệp Nam Dữ vuốt ve làn da mềm mại nơi cổ tay, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc.

Nước bọt của Sở Ca lại có tác dụng chữa trị.

Vậy…

Ánh mắt Diệp Nam Dữ nhìn sang cánh tay thối rữa của cô.

Sở Ca thông qua ánh mắt anh biết anh đang nghĩ gì, liền trợn mắt nhìn anh.

[Đừng ép tôi phun một ngụm máu để ngạt chết anh.]

“Khụ khụ…” Diệp Nam Dữ ho nhẹ hai tiếng, thu lại tầm mắt.

Sở Ca nhìn cánh tay thối rữa của mình,

“Ọe…”

Máu vừa uống đã lên đến cổ họng, Sở Ca vội vàng ngậm miệng lại rồi nuốt xuống lần nữa.

Diệp Nam Dữ: !!